Cp: Bách Lý Đông Quân × Diệp Đỉnh Chi
_Truyện tự viết, văn phong dở tệ,đã được cảnh báo.
_Mượn nhân vật từ live-action “ Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong ”
_Tính cách nhân vật thuộc về tôi.
_Tác giả : Mộ Vũ慕宇 ( Zũ đẹp traii )
________________________________________
“ Đ-Đông Quân, anh, ưm~ anh đau. ”
“ Ngoan, thả lỏng một chút, sẽ nhanh hết đau thôi. ”
“ Nhưng mà, nhưng mà đau quá đi. Em mau dừng lại đi mà, năn nỉ em đó Đông Quân. ”
“ Không được! Vân ca, anh nghĩ sao mà lại nói như vậy chứ, đã đến bước này rồi kia mà, em không đồng ý!! ”
Trên sofa phòng khách, có hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau vô cùng thân mật. Không thấy rõ họ đang làm gì nhau, nhưng lại nghe được những câu từ khiến người nghe phải suy nghĩ sâu xa.
“ Nhưng mà, á, anh thấy đau, đừng đừng ấn nữa mà, huhuhu, tha cho anh đi mà. ”
Diệp Đỉnh Chi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi Bách Lý Đông Quân, nhưng cậu nào để anh dễ dàng thoát được chứ, người đã dâng đến miệng rồi mà.
“ Anh, sẽ hết đau ngay mà, tin tưởng em, em làm được. ”
Bách Lý Đông Quân dịu giọng an ủi Diệp Đỉnh Chi, nước mắt của anh vẫn cứ rơi, từng hạt, từng hạt như những viên ngọc trai của nhân ngư khi khóc rơi xuống trong truyền thuyết.
Diệp Đỉnh Chi hiểu những gì cậu nói, anh cũng thả lỏng, nhưng anh từ nhỏ sợ nhất là đau nên anh không thể kìm lại được sự sợ hãi này. Bách Lý Đông Quân đương nhiên biết chuyện, chỉ là nếu anh không thả lỏng, thì cậu không thể làm anh thoải mái được.
Haiz, dừng thì không được, mà tiếp tục thì cũng không xong vì tiếp tục sẽ làm anh đau, nhưng rất nhanh sẽ không còn đau nữa mà. Đúng là tiến thoái lưỡng nan, Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ.
“ Anh à, anh không thả lỏng thì em không giúp anh nắn lại cổ chân được đâu, ngày mai anh không muốn đi công viên giải trí với em hả? ”
“ Anh muốn chứ, nhưng mà thật sự rất đau, anh không chịu được. ”
“ Ai bảo anh không chịu nghe lời em, em đã dặn là đừng chạy từ trên cầu thang xuống, nhưng cũng may là chỉ trượt chân ngã rồi bị trật cổ chân, nếu anh mà bị gì nguy hiểm hơn, em sẽ rất tức giận với bản thân mình đấy. ”
“ Đông Quân, anh hứa với em là sẽ nhớ lời em dặn, anh sẽ sửa đổi, nên em đừng tức giận với bản thân, cũng đừng giận anh mà, anh hứa đó!! ”
“ Phụt, rồi rồi, em sao nỡ giận anh kia chứ, ai bảo anh là người em yêu nhất làm gì. Còn bây giờ, ngoan, để em giúp anh nắn lại cổ chân rồi em lấy đá chườm cho anh. ”
Nửa tiếng trước, Diệp Đỉnh Chi nghe thấy giọng của Bách Lý Đông Quân thì liền biết cậu đã đi làm về, anh đang trên lầu liền chạy xuống, bình thường anh rất hay làm như vậy, cậu biết được thì đã dặn dò anh là không nên làm vậy, vì lỡ anh trượt ngã thì sẽ không tốt chút nào. Và đương nhiên là, Diệp Đỉnh Chi không nhớ lời cậu dặn dò nên bây giờ mới xảy ra tình huống như này.
_HẾT_
Zũ: Đừng hỏi tui đang viết gì, tui cũng không biết nữa, đột nhiên nghĩ ra rồi viết thôiヽ( 'ω' )ノ
📍Nhắc lại, văn phong dở tệ
_ Cảm ơn các ái phi đã ghé thăm _