Ngọc Linh bước ra khỏi biệt thự, cảm giác như mình đang đi vào một thế giới đầy rẫy cạm bẫy. Ánh sáng mặt trời rực rỡ nhưng không thể làm tan biến những ý nghĩ u ám trong đầu cô. Cô cần tìm hiểu rõ hơn về những bí mật xung quanh gia đình họ Trần, những điều mà cả cô và Ánh Tuyết đang che giấu.
Trên đường đi, cô gặp một người hầu đang dọn dẹp khu vườn. Ngọc Linh quyết định dừng lại và bắt chuyện. “Chị có biết nhiều về gia đình họ Trần không?” Cô hỏi.
Người hầu dừng tay, ngước nhìn Ngọc Linh với vẻ hoài nghi. “Cô Trần Ngọc Linh, tôi… tôi không nên nói về những chuyện đó.”
Ngọc Linh cảm thấy nỗi thất vọng trào dâng. “Tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về gia đình của mình.”
Người hầu lưỡng lự một lúc rồi nói, “Cô chỉ cần biết rằng gia đình này có những bí mật không dễ gì chấp nhận. Những gì đã xảy ra mười tám năm trước không thể xóa nhòa.”
“Cái gì đã xảy ra mười tám năm trước?” Ngọc Linh hỏi, không thể kiềm chế sự tò mò.
Người hầu nhìn quanh một lượt rồi thì thầm, “Có hai đứa trẻ, một cô gái sinh ra trong phúc lợi và một cô gái khác bị lãng quên. Cô nên cẩn thận, cô Ngọc Linh.”
Câu nói của người hầu như một mảnh ghép trong bức tranh mơ hồ mà Ngọc Linh đang tìm kiếm. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi trỗi dậy, nhưng đồng thời cũng là một quyết tâm mạnh mẽ. Cô không thể để những bí mật này nằm im trong bóng tối.
Quay về phòng, Ngọc Linh quyết định nghiên cứu thêm về gia đình họ Trần. Cô mở tủ sách trong phòng, tìm kiếm những tài liệu, hình ảnh cũ. Trong một góc khuất, cô tìm thấy một cuốn album gia đình cũ kỹ. Khi lật từng trang, hình ảnh những thành viên trong gia đình hiện lên, nhưng điều làm cô ngạc nhiên là bức ảnh của một cô bé có khuôn mặt giống cô.
Cô ngừng lại, cảm xúc dâng trào. Cô bé trong bức ảnh có đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ, nhưng điều làm cô chú ý là cái tên bên cạnh: Trần Ngọc Linh. Một sự nhầm lẫn? Hay đây là cô bé thật sự mà cô đã bị thay thế?
Cô không thể ngồi yên, những câu hỏi và nghi ngờ cứ quanh quẩn trong đầu. Cô cần phải nói chuyện với bà Trần. Chắc chắn bà sẽ có những thông tin quan trọng.
Khi bước vào phòng làm việc của bà Trần, Ngọc Linh cảm thấy hồi hộp. “Mẹ, con muốn hỏi về quá khứ của gia đình chúng ta,” cô nói, giọng nghiêm túc.
Bà Trần nhìn lên, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Con có biết mình đang hỏi điều gì không, Ngọc Linh?”
“Con cần biết sự thật,” Ngọc Linh cương quyết. “Tại sao có hai cô gái mang tên Ngọc Linh? Tại sao mẹ lại không nói cho con biết về điều này?”
“Con không hiểu đâu, Ngọc Linh,” bà Trần nói, giọng bà lộ rõ sự mệt mỏi. “Đó là những ký ức đau thương mà mẹ không muốn con phải chịu đựng.”
“Nhưng con cần biết,” Ngọc Linh tiếp tục. “Nếu không, con sẽ không thể sống yên ổn ở đây.”
Bà Trần thở dài, như thể đang đắn đo một quyết định quan trọng. “Mười tám năm trước, trong một đêm mưa bão, có một sự tráo đổi xảy ra trong bệnh viện. Con gái của chúng ta đã bị thay thế bằng một đứa trẻ khác. Con gái thật sự của chúng ta, Trần Ngọc Linh, đã lớn lên trong cảnh nghèo khó.”
“Vậy… vậy mẹ có biết hiện giờ cô ấy ở đâu không?” Ngọc Linh hỏi, lòng đầy hy vọng.
“Cô bé đó đã trở về đây, nhưng chúng ta không biết cô ấy có thích nghi được không,” bà Trần thở dài, ánh mắt đầy lo lắng. “Cô ấy có thể không chấp nhận chúng ta.”
Ngọc Linh cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Cô đã tìm thấy sự thật, nhưng lại không biết phải đối mặt với nó như thế nào. “Vậy em gái của con… Ánh Tuyết có biết không?”
“Mọi người đều có lý do riêng để giữ bí mật. Nhưng con phải cẩn thận. Cuộc chiến này chưa kết thúc.”
Ngọc Linh cảm thấy nỗi đau của sự thật thấu tận tâm can. Cô không thể để Ánh Tuyết có lợi thế, nhưng cô cũng không muốn trở thành kẻ thù của chính em gái mình.
Khi Ngọc Linh bước ra khỏi phòng, cô đã quyết định. Cô sẽ tìm hiểu sự thật về cuộc đời của mình, nhưng cùng lúc đó, cô cũng cần phải tìm cách gắn kết với Ánh Tuyết. Cuộc chiến này sẽ không chỉ là về quyền lực mà còn là về tình thân.
“Chị sẽ không từ bỏ,” Ngọc Linh thầm nhủ. “Chị sẽ chiến đấu vì điều này.”
Những bí mật còn chưa được phơi bày, nhưng Ngọc Linh biết rằng, mỗi bước đi sẽ dẫn dắt cô đến gần hơn với sự thật. Cô sẽ không chỉ là một người thừa kế, mà còn là người đứng vững trong cuộc chiến giành lại vị trí của mình trong gia đình họ Trần.