Ngọc Linh tỉnh dậy với một cảm giác nặng nề. Đêm qua, những ánh mắt dò xét và những lời thì thầm không ngừng hiện lên trong tâm trí cô. Cô đã không thể ngủ được, và giờ đây, ánh sáng ban mai tràn ngập căn phòng, nhưng không thể xua tan nỗi lo âu trong lòng.
Cô quyết định ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Khu vườn vẫn đẹp như ngày đầu tiên, nhưng lần này, cảm giác của Ngọc Linh là khác. Cô không còn cảm thấy yên bình như trước. Những mảng màu rực rỡ giờ đây chỉ làm nổi bật lên sự cô đơn trong trái tim cô.
Khi cô đi dạo quanh vườn, bất ngờ gặp Minh. Anh đang đứng bên cạnh một bồn hoa, chăm sóc cho những bông hoa. Ánh nhìn của anh như một tia nắng giữa một ngày u ám.
“Chào buổi sáng, Ngọc Linh,” Minh nói, nụ cười tươi tắn trên môi. “Em thấy thế nào?”
“Em ổn, cảm ơn anh,” Ngọc Linh đáp, nhưng trong lòng cô không khỏi hoang mang. Cô không biết Minh có thực sự thân thiện hay chỉ đang chơi một trò chơi.
“Em đã gặp Ánh Tuyết chưa?” Minh hỏi, giọng điệu bình thường nhưng có chút nghi vấn. “Cô ấy rất thích những buổi tiệc và luôn có cách để mọi người chú ý.”
Ngọc Linh khẽ gật đầu. “Em đã gặp. Cô ấy khá thân thiện.”
Minh nhướng mày, vẻ không đồng ý. “Thân thiện? Cô ấy có thể rất đáng sợ nếu em không cẩn thận.”
Câu nói của Minh khiến Ngọc Linh băn khoăn. Cô không biết liệu Minh có đang cảnh báo cô hay chỉ đơn giản là nói chuyện. Nhưng cô hiểu rằng, ở đây không chỉ có tình yêu và sự chào đón, mà còn có những mưu mô và sự cạnh tranh.
Bữa sáng diễn ra trong không khí căng thẳng. Ngọc Linh cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dò xét cô. Họ muốn biết về cô, về cuộc sống của cô. Ngọc Linh tự nhủ mình cần phải chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.
Sau bữa sáng, bà Trần gọi Ngọc Linh vào phòng làm việc. “Con có thấy thoải mái không?” Bà hỏi, ánh mắt đầy sự lo lắng.
“Con ổn, mẹ,” Ngọc Linh trả lời, nhưng cô biết rằng bà đang nghi ngờ về sự thay đổi đột ngột của cô.
“Có điều gì con cần biết về gia đình chúng ta,” bà Trần nói, nhưng Ngọc Linh cảm thấy không thoải mái. Cô không biết mình có đủ sức để đối mặt với những bí mật của gia đình này.
Sau cuộc trò chuyện, Ngọc Linh quyết định ra ngoài để khám phá thêm về gia đình họ Trần. Cô muốn tìm hiểu xem nơi này có thực sự là nhà của mình hay chỉ là một bức tranh giả tạo.
Khi đi dạo trong biệt thự, cô bắt gặp một cánh cửa bị khóa. Sự tò mò thôi thúc cô tìm hiểu. Cô nhẹ nhàng thử mở, nhưng cánh cửa không chịu nhúc nhích. Cảm giác bí ẩn khiến Ngọc Linh càng thêm tò mò.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên phía sau, làm cô giật mình. Ngọc Linh quay lại và thấy Ánh Tuyết đứng đó, ánh mắt sắc bén như dao.
“Chị đang làm gì ở đây?” Cô ta hỏi, giọng điệu lạnh lùng.
Ngọc Linh cảm thấy lúng túng. “Chỉ là… tìm hiểu một chút về nhà mới.”
Ánh Tuyết cười nhếch mép, nhưng không có vẻ gì là thân thiện. “Cẩn thận nhé. Không phải tất cả mọi thứ ở đây đều an toàn đâu.”
Lời cảnh báo của Ánh Tuyết khiến Ngọc Linh cảm thấy bất an. Cô không thể ngờ rằng cuộc sống trong căn biệt thự này lại phức tạp như vậy. Những mảnh ghép của cuộc sống mới của cô bắt đầu hiện ra, nhưng vẫn còn nhiều điều mờ ám chưa được phơi bày.
“Em không cần phải lo lắng quá đâu. Chị sẽ bảo vệ em,” Ngọc Linh nói, cố gắng tạo sự yên tâm nhưng bản thân cô cũng không chắc chắn.
Ánh Tuyết nhìn Ngọc Linh với ánh mắt chế giễu. “Bảo vệ? Chị nghĩ em có thể làm được điều đó trong khi chị mới là người đứng giữa tâm bão sao?”
Ngọc Linh cảm thấy như có một khoảng cách lớn giữa họ. Ánh Tuyết không chỉ là em gái, mà còn là đối thủ trong một cuộc chiến mà cô chưa hề chuẩn bị. Cô thở dài, nhận ra rằng cuộc sống của cô trong gia đình họ Trần sẽ không dễ dàng như cô tưởng.
“Chị sẽ tìm hiểu mọi chuyện,” Ngọc Linh quyết tâm. “Em hãy nhớ rằng, chị sẽ không từ bỏ đâu.”
Ánh Tuyết chỉ cười lạnh lùng. “Chị có thể thử, nhưng em khuyên chị nên cẩn thận. Những bí mật này có thể không như chị nghĩ.”
Ngọc Linh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô nhận ra rằng trong ngôi nhà này, không chỉ có tình thân, mà còn là những mưu mô và cuộc chiến giành quyền lực. Cuộc sống mới của cô bắt đầu chìm trong những nghi ngờ và bí ẩn, và cô quyết tâm phải đối mặt với tất cả để tìm ra sự thật.