Ánh sáng bình minh chiếu rọi qua khung cửa sổ, xua tan bóng tối của đêm. Ngọc Linh thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Cô nhìn quanh căn phòng sang trọng, cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ lạ lẫm. Sau bữa sáng, cô được dẫn xuống khu vườn phía sau biệt thự.

Khu vườn rộng lớn, với những bồn hoa rực rỡ sắc màu, khiến Ngọc Linh không khỏi choáng ngợp. Đứng giữa không gian yên bình này, cô cảm thấy một chút thư thái, nhưng cũng đầy mơ hồ. Bất ngờ, cô nhìn thấy Ánh Tuyết, em gái của mình, đang đứng bên cạnh một đài phun nước, ánh mắt xa xăm.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Ngọc Linh hỏi, cố gắng làm quen.

Ánh Tuyết quay lại, nụ cười trên môi tươi tắn, nhưng có điều gì đó không thật lòng. “Chị chỉ đang nghĩ về tương lai thôi. Chị sẽ nhanh chóng quen với cuộc sống ở đây mà.”

Ngọc Linh gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn đầy lo lắng. Cô biết rằng, cuộc sống này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bất ngờ, Ánh Tuyết chuyển chủ đề. “Chị có muốn tham gia một buổi tiệc nhỏ tối nay không? Mọi người sẽ đến, và em nghĩ chị nên xuất hiện.”

Ngọc Linh do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Cô hiểu rằng mình cần phải hòa nhập vào gia đình này, dù cho điều đó có khó khăn đến đâu.

Buổi tối, khi cô đứng trước gương, mặc chiếc váy sang trọng mà bà Trần đã chuẩn bị cho mình, Ngọc Linh cảm thấy hồi hộp. Cô nhìn mình trong gương, không biết liệu đây có phải là con người thật của mình hay không. Khi cô bước xuống cầu thang, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Tiếng nhạc rộn ràng, những lời chúc mừng, nhưng trong lòng Ngọc Linh chỉ cảm thấy nỗi cô đơn. Cô bắt gặp ánh mắt của Ánh Tuyết, và một luồng điện chạy qua. Ngọc Linh cảm thấy rằng mối quan hệ giữa họ không đơn giản như cô nghĩ.

Khi bữa tiệc diễn ra, Ngọc Linh nhanh chóng nhận ra rằng không chỉ có những lời chúc tốt đẹp, mà còn là những ánh mắt dò xét và những lời thì thầm. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một cuộc chiến mà cô chưa hề được chuẩn bị.

Giữa những ánh đèn lấp lánh, một người đàn ông xuất hiện, gây sự chú ý của mọi người. Đó là Trần Minh, anh trai của Ánh Tuyết. Sự xuất hiện của anh như một làn gió mới, thu hút mọi ánh nhìn. Anh có vẻ ngoài cuốn hút, với nụ cười tỏa sáng. Ngọc Linh không khỏi cảm thấy bối rối khi nhìn thấy anh.

“Chào em,” Minh nói với Ngọc Linh, ánh mắt đầy sự tò mò. “Em là Ngọc Linh đúng không?”

Cô gật đầu, cảm thấy ngượng ngùng. “Vâng, em là Ngọc Linh.”

“Chào mừng em về nhà,” anh nói, giọng ấm áp. “Hy vọng em sẽ cảm thấy thoải mái.”

Ngọc Linh mỉm cười, nhưng bên trong, sự nghi ngờ lại nổi lên. Mọi thứ ở đây đều như một trò chơi, và cô không biết mình có thể tin ai.

Trong suốt buổi tiệc, Ngọc Linh cố gắng giao tiếp với mọi người, nhưng ánh mắt của Ánh Tuyết luôn dõi theo cô. Cô cảm nhận được sự ghen tị, nhưng không thể xác định được liệu Ánh Tuyết có thực sự coi cô là chị không.

Khi bữa tiệc dần hạ nhiệt, Ngọc Linh tìm cách rời khỏi đám đông, tìm một góc yên tĩnh. Cô ngồi bên đài phun nước, thả mình vào những suy nghĩ. Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên phía sau, làm cô giật mình.

“Chị không thích bữa tiệc à?” Ánh Tuyết hỏi, giọng điệu có phần châm chọc.

“Không phải như vậy,” Ngọc Linh trả lời, nhưng lòng cô đầy hoang mang.

“Chị biết không, có rất nhiều người đang quan tâm đến chị. Họ sẽ muốn biết về chị,” Ánh Tuyết nói, ánh mắt đầy sự tự mãn. “Chị cần phải cẩn thận. Có nhiều bí mật mà chị chưa hề hay biết.”

Ngọc Linh cảm thấy lạnh sống lưng. Cô không biết Ánh Tuyết đang nói gì, nhưng cô có cảm giác rằng có một điều gì đó sâu xa hơn giữa họ. Cuộc sống mới của cô không chỉ là những điều tốt đẹp mà mọi người nghĩ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play