Chương 1: Sự Trở Về Bất Ngờ

Cơn mưa rả rích kéo dài suốt cả đêm, làm cho không khí bên ngoài trở nên u ám. Ngọc Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mà lòng đầy lo lắng. Hôm nay, cô được thông báo sẽ trở về gia đình họ Trần, nơi mà cô chỉ vừa mới biết đến qua những câu chuyện từ người nhận nuôi. Nhưng không ai có thể chuẩn bị cho cô về một cuộc sống xa hoa mà cô chưa bao giờ trải qua.

Trong suốt mười tám năm qua, Ngọc Linh sống cùng với bà ngoại trong một căn nhà nhỏ, không có nhiều tiện nghi, nhưng luôn đầy ắp tình thương. Bà ngoại là người duy nhất hiểu và động viên cô, nhưng giờ đây, cô sẽ phải rời xa nơi đó. Khi chiếc xe hơi đưa cô rời khỏi những con phố quen thuộc, Ngọc Linh cảm thấy như mình đang rời bỏ một phần bản thân.

Khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn của biệt thự họ Trần, Ngọc Linh cảm thấy hồi hộp. Cánh cổng sắt được mở ra, và trước mắt cô là một khung cảnh lộng lẫy, nơi ánh đèn vàng rực rỡ chiếu sáng những hàng cây xanh mướt. Cảm giác xa lạ bao trùm lấy cô. Từng bước chân đi vào bên trong như một cú sốc đối với tâm hồn nhỏ bé của cô.

Bên trong, không khí ngập tràn sự giàu có. Mọi thứ đều được bài trí tinh tế, từ những bức tranh treo tường đến những chiếc bàn gỗ bóng loáng. Cô được một người phụ nữ trung niên, có vẻ là quản gia, dẫn đến phòng khách. Mọi ánh mắt đều dừng lại nhìn cô, những người trong gia đình họ Trần đang ngồi quây quần quanh bàn. Có lẽ họ đã được thông báo về sự xuất hiện của cô.

“Chào mừng con về nhà, Ngọc Linh,” một giọng nói ấm áp vang lên. Đó là bà Trần, mẹ của Ánh Tuyết. Ngọc Linh khẽ gật đầu, nhưng lòng cô như lửa đốt. Có điều gì đó không đúng trong ánh mắt của mọi người.

Ánh Tuyết, cô gái mà cô chỉ vừa biết tên qua những bức ảnh, đang đứng bên cạnh, ánh mắt toát lên vẻ kiêu kỳ. Cô ta mỉm cười, nhưng Ngọc Linh cảm thấy như đó chỉ là một chiếc mặt nạ.

“Mình sẽ là bạn, đúng không?” Ánh Tuyết lên tiếng, nhưng bên trong, Ngọc Linh cảm thấy nỗi lo sợ dâng trào. Cô không biết liệu cô có thể thật sự trở thành một phần của gia đình này hay không.

Thời gian trôi qua trong im lặng, mọi người cố gắng giữ bầu không khí hòa nhã, nhưng Ngọc Linh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng ánh mắt. Cô cố gắng tự trấn an mình, nghĩ rằng mình chỉ cần làm quen với mọi thứ, nhưng nỗi lo âu không thể xua tan.

Cuối cùng, khi bữa ăn kết thúc, bà Trần đưa Ngọc Linh lên phòng mình. “Đây là căn phòng của con. Từ giờ, con sẽ sống ở đây,” bà nói, giọng đầy sự ấm áp. Nhưng ngay khi Ngọc Linh bước vào, cô cảm thấy căn phòng rộng lớn này lại làm cô cảm thấy đơn độc.

Ngọc Linh nhìn quanh, từ chiếc giường lớn với chăn bông trắng, đến những món đồ trang trí sang trọng. Cô chợt nhận ra rằng, mặc dù đây là nơi cô phải ở, nhưng nơi này sẽ không bao giờ là nhà của cô.

Khi đêm dần buông, Ngọc Linh nằm trên giường, cố gắng nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được. Nỗi nhớ quê hương và hình ảnh của bà ngoại cứ hiện lên trong tâm trí. Cuộc sống mới, đầy rẫy những bí mật và mưu mô, đang chờ đón cô. Cô không biết rằng, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn như trước.

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play