Anh ta không quan sát được bao lâu, bởi vì Túc Trì đã cho xe lui ra đường chính của phố Trạng Nguyên, anh ta liếc nhìn Túc Miểu đang cúi đầu như chim cút, liền nhanh chóng hướng xe đi về phía bên kia của cây Hoàng Giác.

Sau đó xuống xe đi về phía Túc Trì.

“Anh Túc, có cần giúp không?” Hàn Lặc cười híp mắt, không có chút nóng nảy nào nữa.

Túc Trì cảm thấy thật hiếm có.

Hàn Lặc người nào ah, Tiểu Bá Vương của toàn bộ đại viện, đối với ai cũng một bộ lông mày nhướn lên, luôn bới móc thiếu sót của người khác, đến anh chị ruột của hắn đều không nhờ được, bây giờ lại chủ động yêu cầu hỗ trợ?

Sao lại cảm thấy tà đạo như vậy.

Túc Trì: "Không cần, chúng ta… "

"Này, khách khí cái gì!" Hàn Lặc nghe xong anh muốn cự tuyệt, nhanh chóng đánh gãy lời anh nói, phối hợp tiến lên kéo ra cửa sau của xe, đứng bên cạnh xe nói: "Muốn chuyển nhiều đồ như vậy, cũng không thể lại để cho hai nữ đồng chí này làm việc tốn sức."

"Thực không cần…"

"Anh nếu không để cho tôi hỗ trợ, chính là theo chân bọn họ cũng xem thường tôi." Hàn Lặc thu liễm nụ cười trên mặt, thản nhiên nói.

Ngữ điệu ôn hòa, không có có nửa phần kiêu căng, cùng với người trong lời đồn không quá giống nhau.

Nhưng giọng điệu uy hiếp chơi xấu kia, thật sự giống như đúc với Hàn Trình Thanh.

Thằng nhóc này thật là hỗn láo! !

Túc Trì một lần nữa nhìn kỹ hắn, trầm mặc hơn nửa ngày, trực tiếp hỏi: "Nói đi, đến cùng anh muốn làm gì?"

Hàn Lặc buông tay: "Đột nhiên muốn làm một ít chuyện tốt."

". . ."

Ta tin ngươi cái quỷ! Túc Trì cảm thấy đầu bắt đầu đau, cái lão yêu quái của Hàn gia này hở ra là khiến cho mọi người gà bay chó sủa, từ nhỏ đến lớn coi trời bằng vung đã quen. Nếu thực phát bệnh thần kinh ra, anh đúng là không chế trụ nổi.

"Đó là chị dâu cùng em gái của anh a?" Hàn Lặc nói: "Nhanh nói các cô ấy lên xe ah. Tôi nói này anh Túc, anh sao lại không gọi các cô ấy đi vào a, lúc này mặt trời đang chiếu đến đỉnh, nắng độc đấy, em gái anh… giống như còn đi cà nhắc đấy?"

"Thật là không có nhân tính rồi."

Túc Trì: ". . ."

Anh thề, anh thấy được trong mắt tên quần áo là lượt của Hàn gia này có sự khinh bỉ! !

Hàn Lặc không quản Túc Trì đen mặt, cười tủm tỉm mà hướng hai cô phất tay: "Chị dâu, các ngươi tranh thủ thời gian lên xe."

Ngô Hồng Ngọc vẻ mặt sững sờ, Hàn Lặc từ lúc nào mà đối với bọn họ khách khí như vậy rồi hả?

Túc Miểu càng mơ hồ, cô không biết người này.

Nhưng thấy hắn và anh cả có vẻ quen thuộc, hẳn không phải là kẻ thù, cô thở phào một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng chậm rãi nở ra dáng tươi cười. Động tác nhẹ nhàng mà quơ quơ tay áo Ngô Hồng Ngọc: "Chị dâu, hắn là ai à?"

Ngô Hồng Ngọc: "Hàn Lặc."

Hàn Lặc, Hàn Lặc. . .

Vân...vân, đợi một tý, Hàn Lặc? ? ? ?

Túc miểu lập tức chấn động. Nguyên chủ không nhận biết khuôn mặt này, nhưng đã nghe qua cái tên này ah.

Việc này còn phải nói về vị hôn phu của nguyên chủ, Tưởng Lục.

Cha của Tưởng Lục lúc trước là cấp trên của cha Túc, cộng thêm Túc Miểu cùng Tưởng Lục từ nhỏ đã có đính ước, hai nhà lui tới lại càng thân thiết.

Tưởng Lục lớn lên anh tuấn, không giống những đứa nhỏ thô lỗ khác xung quanh, quần là áo lượt, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong mắt mọi người. Trong đại viện, mấy cô gái nhỏ thích hắn một tay đếm không hết, đối với cô ấy (nguyên chủ) người này chính là thanh mai trúc mã kiêm vị hôn thê, không thiếu được nói vài lời ghen ghét.

Có đôi khi con người chính là phức tạp như vậy.

Cùng người khác tranh đoạt lại trở nên đặc biệt quý rồi. Nguyên chủ mới đầu đối với Tưởng Lục không có tình yêu nam nữ, nhưng vì những người khác ghen tị, cô ấy lại chầm chậm để bụng rồi. Hoặc là ý thức được Tưởng Lục xuất sắc, hoặc là ánh mắt ao ước, ghen ghét của người khác làm cho cô ấy sung sướng.

Tóm lại, cô ấy đơn giản là rơi vào bể tình.

Mặc kệ vì cái gì cô gái trẻ một khi đã rơi vào tình yêu, trong lòng, trong mắt cũng luôn tràn đầy hình ảnh người kia, cùng với kẻ thù vốn có của người đó.

Hàn Lặc, chính là kẻ thù của Tưởng Lục.

Nguyên chủ luôn nghĩ đến Tưởng Lục, nghe xong mấy cô gái nhỏ nói Hàn Lặc là thứ vô liêm sỉ, không chỉ kéo bè kết phái khắp nơi đánh nhau gây chuyện, còn bắt nạt người ôn hòa thiện lương như Tưởng Lục, cô ấy đối với Hàn Lặc lúc đó là ác cảm tràn đầy.

Hận không thể mỗi ngày châm chích, đâm thọc tên bỉ ổi này.

Nếu không phải Hàn Lặc còn trẻ phản nghịch bướng bỉnh bị đưa xuống nông thôn, nguyên chủ bị người nhà chiều hư nói không chừng sẽ não tàn đến tìm tới cửa, chất vấn hắn vì sao khi dễ anh Tưởng của cô ấy.

. . .

Nhớ lại xong, Túc Miểu trên mặt một lời khó nói hết.

"Đi rồi, ngây ngốc ở đấy làm gì?" Ngô Hồng Ngọc nhẹ đẩy cô thoáng một phát, Túc Miểu hoàn hồn, lập tức hé miệng cười nói: "Bị ánh nắng chiếu đến váng đầu rồi."

Càng đến gần xe, dưới chân Túc Miểu bước càng chậm.

Tay lái phụ nhất định là chị dâu đấy, chỉ có thể ngồi phía sau…Còn một người đàn ông xa lạ đang ngồi đây này. Túc Miểu rất thích thời đại này bao dung, nhưng cùng tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với người đàn ông khác ngoài cha và anh trai, trên tâm lý cô vẫn có chút không thích ứng được.

Thật là một người đàn ông bất lịch sự!

Anh ta sao không chủ động ngồi tay lái phụ đâu này?

Túc Miểu bí mật trừng mắt liếc Hàn Lặc, không nghĩ tới vừa vặn bị hắn chộp được, Hàn Lặc cười như không cười mà nhìn cô, da mặt dày đến mức làm cho Túc Trì muốn đánh người: "Tôi biết rõ chính mình anh tuấn bất phàm, nhưng không đến mức làm cho cô nhìn ngốc a?"

. . . ! !

Tốt, là một kẻ phóng đãng ah!

Túc Miểu nghẹn họng nhìn trân trối, vừa tức vừa thẹn. Khuôn mặt trắng noãn nhanh chóng sung huyết, đỏ bừng lên, phối hợp đôi mắt chứa đầy sóng nước, câu người mà không biết.

Hàn Lặc quả thực chịu không được, dời ánh mắt trước, hung ác nói: "Lề mề!"

Túc Miểu nhịn không được, lại trừng. Đối phương thủy chung quay cái ót cho cô, cô mới thở phì phì mà kéo cửa xe ngồi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play