Ăn cơm trưa xong, Túc Vệ Quốc cùng cảnh vệ viên tiểu Hứa đến khu cư xá nhà máy thực phẩm để đón Túc An.
Trùng hợp là đoàn văn công gọi điện thoại tới, Liễu Ngọc Tú chỉ có thể đem nhiệm vụ dọn nhà này giao cho vợ chồng con trai cả.
Hai vợ chồng Túc Trì không nói hai lời, giúp Túc Miểu thu thập xong hành lý bên trên lại bỏ thêm không ít đồ đạc.
Đồ lớn như bàn trang điểm bằng gỗ lim, đến như những món đồ chơi con rối khi còn bé chơi đùa, có thể thấy bọn họ lúc trước nuông chiều nguyên chủ bao nhiêu.
Từ phố Ngô Đồng đến ngõ Văn Hóa lái xe ước chừng 10 phút.
Xe chạy vào phố Trạng Nguyên, đi thẳng đến khúc cua thì thấy một cây Hoàng Giác khổng lồ hiện ra trước mắt. Dưới gốc cây Hoàng Giác, một vài ông lão mặc áo bào đang đung đưa quạt, đánh cờ.
Một tiếng "tướng quân" đắc ý lọt vào tai, Túc Miểu đột nhiên hưng phấn. Bộ dạng lười biếng ngồi xuống ghế sau, cô lập tức thẳng thắt lưng không chút hình tượng dán lên trên cửa sổ xe, hào hứng bừng bừng mà nhìn bàn cờ.
"Ai, xe không thể đi vào ah."
Có người chú ý tới bọn họ rồi.
Túc Trì nhanh chân phanh lại, ló ra hỏi: "Ông ơi, cháu thấy con hẻm này khá rộng, ô tô đi vào được không?"
Năm 1979, bên trên đem nhà ở trả trở về, lúc đó Túc Trì đã tới kiểm tra mấy lần, khoảng thời gian ấy toàn bộ ngõ Văn Hóa đều rất loạn, rất nhiều nhà ở đều bị người khác vào ở một các bất hợp pháp. Người ở trong ngư long hỗn tạp, lại bởi vì nhà ở khan hiếm, liền đem những ngôi nhà này giày vò đến hoàn toàn thay đổi, làm loạn đến biến dạng.
Túc gia là một ví dụ điển hình, bố cục trang nhã ban đầu của ngôi nhà đã bị phá hủy, và phải tốn rất nhiều tiền để sửa chữa và phục hồi nó.
Trên thực tế, sân nhỏ của nhà họ đã được một đơn vị nào đó trưng dụng để làm việc, cho nên mức độ thiệt hại đã là nhỏ nhất trong ngõ Văn Hoá.
Nhà người ta hư tổn chỉ nhiều chứ không ít hơn.
Túc Trì lần đầu tiên đến bên này, liền phát hiện ra ngõ Văn Hóa so với các phố khác rộng hơn gấp hai đến gấp ba lần.
Về nhà hỏi ra mới biết cả phố có lịch sử gần ba bốn trăm năm rồi, bởi vì liên tục có ba vị trạng nguyên nên mới được gọi như vậy. Về sau, mọi người đem cả phố Trạng Nguyên này quy hoạch một lần nữa, đem hai đầu ngõ đều mở rộng, để thuận tiện cho xe ngựa ra vào.
"Rộng thì rộng, nhưng bên trong đã chắn một chiếc xe rồi, bây giờ cậu lại đi vào đây không phải chính là hoàn toàn chắn lại, ai cũng không di chuyển được sao?"
Những năm 80 người có ô tô không nhiều lắm. Nhưng những hộ gia đình trong ngõ này phần lớn đều là lão giáo viên đã về hưu của trường cấp ba và trường đại học An Nam bên cạnh. Trước Cách mạng Văn hóa, những người này đã sống ở đây. Có thể nói, họ thuộc nhóm giới thượng lưu, không xa lạ gì với xe hơi.
Nếu như Xa Ngư Nhi ở chỗ này, khẳng định lại muốn bị bệnh đau mắt rồi.
Cổ nhân nói đấy, ba lần chuyển biến lớn. Còn nói, có thể đàm luận với các học giả uyên thâm, không lui tới với thường dân.
Đây là khu phòng cao cấp của khu học chánh. 20 năm sau, có tiền cũng khó mua được chỗ này.
Túc Trì nghe xong, hơi nhíu mày. Đem xe tắt máy, đi bộ vào bên trong ngõ nhỏ nhìn xem chiếc xe kia cụ thể ngừng ở chỗ nào, có thể cùng đối phương thương lượng một chút, để người đó đưa xe di chuyển ra ngoài trước.
Túc Miểu nghe tiếng mở chốt cửa xe, ánh mắt đang tập trung nhìn bàn cờ, mím môi thu hồi ánh mắt, nghiêng người ghé vào ghế dựa ở tay lái phụ, nhìn qua cái ót Túc Trì, hô: "Anh, cách chỗ ở của chúng ta có còn xa lắm không? Em có thể xuống dưới xem bọn họ đánh cờ không?"
"Chỉ cách vài phút, em với chị dâu ở chỗ này đợi anh, anh vào xem."
"Ừ." Túc Miểu hai mắt lóe sáng, liên tục gật đầu, nghe lời vô cùng.
Ngô Hồng Ngọc thấy cô tâm tình lạc quan, không có bị suy sụp bởi thấn thế đột nhiên xuất hiện của mình, lặng lẽ thở phào một cái.
Khẽ cười nói: "Đối với chơi cờ cảm thấy hứng thú?"
"Ân, còn rất thích đấy." Túc Miểu nhẹ nhàng nhấp môi dưới, kích động mở cửa xe: "Chị dâu, em đi xem họ chơi cờ."
Túc Miểu xuống xe, khập khiễng đi qua.
Ngô Hồng Ngọc chống khuỷ tay lên cửa sổ trên xe, tay trái cầm một bìa cat tông cứng dốc sức liều mạng quạt gió.
Hôm nay trời trở bắt đầu nóng hơn rồi.
Cô liếc mắt nhìn cây Hoàng Giác cực lớn trước mặt, chần chờ một lát, cũng xuống xe.
Đi đến bên cạnh Túc Miểu đứng lại, động tác trên tay nhanh ơn, một làn gió khô nóng "Vù vù" thổi lên mặt Túc Miểu, Túc Miểu nhịn không được phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Này, gió nóng còn hơn là không có gió.
“Chị dâu, đến lượt em quạt.”
Ai đối xử tốt với cô, cô liền đối xử tốt với người đó.
Sợ Ngô Hồng Ngọc cự tuyệt, cô vội vàng đoạt lấy tấm bìa, dùng sức quạt xuống vài cái, để gió thổi tới Ngô Hồng Ngọc.
Ngô Hồng Ngọc: "...". Thật sự là hiểu chuyện rồi.
Ông lão mặc áo đen cầm con pháo, một lúc lại đưa sang trái, một lúc lại đưa sang phải, vẫn không quyết định được nên hạ cờ ở đâu.
Túc Miểu tròng mắt đi theo cánh tay ông ấy di chuyển, đối phương không gấp, cô đã gấp đến độ không được rồi. Mặc niệm nhiều lần trong đầu "Xem đánh cờ không nói mới là quân tử chân chính" mới kiềm chế không thay ông ấy đánh cờ.
"Cháu gái, cháu sẽ hạ sao?" Bên đỏ là ông cụ tóc trắng phau, thập phần hòa ái dễ gần.
“Sẽ." Túc Miểu giật mình, rất nhanh liền cười hì hì, một chút cũng không biết thẹn thùng: "Bất quá, hạ không tốt."
"Thực sẽ hạ?"
Túc Miểu gật đầu.
"Vậy cháu nói một chút, quân đen mất rồi, hiện tại làm thế nào để thoát?"
Túc Miểu không chút nghĩ ngợi, nói ra: "Hắc pháo 3 bình 5."
Năm sáu pháo bên trái mã ngăn mã, ngoại trừ đi pháo tìm đường sống trong cõi chết, cô không nghĩ ra phương pháp xử lý cao minh nào cao minh hơn nữa.
Cô nói xong, tất cả mọi người cũng không nói lời nào nữa. Ông lão vẻ mặt ôn hòa càng trở nên nghiêm túc hơn, Túc Miểu trong lòng lộp bộp thoáng một phát.
Cô thấp thỏm nói: "... Ách, là cháu nói sai sao?"
Ông Thạch sững sờ, chợt cười to: "Không có nói sai! Cháu nói cực kỳ đúng."
"Lão Ôn, tôi nói ông tư duy theo không kịp a, ông còn không chịu nhận mình già. Nhìn đi, còn không bằng cô gái nhỏ người ta chơi."
Bị trêu chọc Ôn Tuyết Bình cũng tức giận, ngược lại vui cười hớn hở mà nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước nha, hắc, tôi thoát khỏi nguy hiểm liền đổi lại ông bị 'Chiếu tướng' rồi."
Ông Thạch cười mà không nói.
"Đúng rồi, cháu gái, các ngươi tới tìm ai à? Nói xem, xung quanh đây chúng ta không có nhà ai là không biêt đấy.”
Túc Miểu nháy mắt mấy cái, "Không tìm người, cháu chuyển đến ở."
Mấy ông lão hai mắt nhìn nhau, không có nghe nói nhà ai bán nhà cửa ah. Thấy bọn họ trên mặt hiện lên vẻ nghi vấn quá rõ ràng, cũng thấy bọn họ rất chào đón Túc Miểu, Ngô Hồng Ngọc vội vàng bổ sung nói: "Chúng cháu đến số 12."
"Số 12? Các ngươi vừa mua căn nhà đó?"
Ngô Hồng Ngọc lắc đầu: "Tổ tiên truyền lại đấy."
"Nha. . . Sớm biết các cháu ở số 12, chàng trai kia cũng không cần đi một chuyến rồi. Trong ngõ có một chiếc xe khác ah, dừng ở cửa nhà số 18, chắn không đến các cháu."
Ngô Hồng Ngọc khoát khoát tay: "Chỉ vài bước chân, đi qua hỏi một chút cũng không có việc gì."
Vừa dứt lời, Túc Trì đã quay lại.
Sau lưng còn đi theo một chiếc xe màu trắng, nó có vẻ ngoài đoan chính, sàn xe rất cao, Túc Miểu không hiểu về xe, nhưng cô rất thích những thứ xinh đẹp. Đã cảm thấy chiếc xe trắng này đặc biệt đẹp mắt!
"Tôi trước tiên đem xe lùi lại, anh lại đi ra." Túc Trì nói.
"A...." Hàn Lặc sắc mặt lãnh đạm, ẩn ẩn mang theo vài phần không kiên nhẫn: " Anh Túc, anh nhanh lên một chút, trong chốc lát tôi còn có việc."
Túc Miểu kinh ngạc, gặp người quen? Cô tiến đến bên cạnh Ngô Hồng Ngọc, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu, đây là ai vậy?"
Ngô Hồng Ngọc lắc đầu, cô cũng không biết.
Hàn Lặc vốn đang nhìn về phía xe Túc Trì, lỗ tai trùng hợp lại có một âm thanh mềm mại bay nhẹ vào, có vài phần quen thuộc, anh ta vô thức nâng mắt lên hướng đến chỗ giọng nói nhìn lại.
Một giây sau, anh ta ngây ngẩn cả người.
Trông "ma nữ" này thật xinh xắn với mái tóc buộc cao.
Đúng vậy, Hàn Lặc xác định, cô gái trước mắt này chính là người ngày hôm qua đột nhiên từ cửa sổ lộ ra nửa cái đầu, cùng anh chào hỏi người.
Anh vẫn nhớ rõ thanh âm của cô, rất ngọt rất mềm mại. Không nghĩ tới người cũng rung động lòng người như vậy.
Hàn Lặc sống 23 năm, đây là người đầu tiên để cho anh có khái niệm rõ ràng đối với đẹp xấu.
Đừng nhìn anh trên miệng một mực nói, vợ tương lai nhất định phải là tuyệt sắc mỹ nhân trong mắt tất cả mọi người, những người tô son trát phấn bình thường anh vốn không nhìn trúng.
Nhưng kỳ thật có đẹp hay không, trong lòng anh cũng không có bất kỳ khái niệm nào. Nhưng hiện tại, trong đầu anh thậm chí còn xuất hiện vài câu thơ.
Cái gì chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Cái gì mà mi như thuý vũ, da trắng như tuyết, eo như buộc chặt, răng trắng như ngọc.
Dù là lòng tràn đầy cáu kỉnh cùng không kiên nhẫn ở thời khắc này giống như lửa cháy gặp được mưa xuân, lập tức bình tĩnh trở lại.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, anh nhất còi xe liên tục.
"Đích đích —— "
Túc Miểu lại càng hoảng sợ, cô trừng mắt nhìn, mờ mịt ngẩng đầu.
Đối diện đôi mắt thâm thuý của Hàn Lặc.
Hách!
Người đàn ông này khí thế thực sự bức người.
Bất quá, tại sao anh ta lại nhìn cô như vậy, không phải là nguyên chủ trong lúc vô tình đã đắc tội anh ta a?
Tưởng tượng như vậy, Túc Miểu vội vàng rụt cổ lại, rủ mi xuống.
. . . Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy ta. . .