Trời tháng sáu, giống như bộ mặt của một đứa trẻ, một giây trước còn đang mưa to tầm tã, một giây sau liền nắng xuân rực rỡ.

Tầng 4, khoa điều trị nội trú 2 bệnh viện số 1 thành phố. Y tá đem giường nâng lên, nhẹ nhàng hạ chân trái cố định của bệnh nhân xuống, cẩn thận kiểm tra thanh nẹp buộc vào bắp chân 2 lần, cười nói: “Có thể tháo nẹp, về nhà dưỡng thêm nửa tháng nữa là được.”

Cô gái nằm trên giường khẽ “ưm” một tiếng, có vẻ như đang ngẩn người.

Cô y tá nhớ lại trò khôi hài phát sinh ở cửa bệnh viện vào lúc sáng, nhìn thấy cô gái trước mặt trạc tuổi con gái mình, cô bé vẫn không biết mình đang đối mặt vơi điều gì, trong ánh mắt không khỏi mang thêm vài phần đồng tình.

Giọng nói cũng càng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tổn thương gân động cốt một trăm ngày, về nhà từng bước tĩnh dưỡng, đợi cơn đau giảm bớt, lại tiến hành một ít vận động nhỏ, những vận động cường độ cao, dễ mệt nhọc không thể làm, nếu có điều kiện thì bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng, chẳng hạn như trứng, sữa, rong biển, tảo bẹ, cá, tôm và thịt bò.”

Nhìn người nhà điều kiện cũng không tệ, cô gái nằm viện những ngày này, mỗi ngày đều có người đến bệnh viện cùng, điệu bộ cùng lời nói giống như châu như bảo cũng không bằng.

Ngay cả khi không nói về tình cảm, về mặt được mất mà nói, sẽ không để ý nhiều mà nuôi dạy thêm một cô con gái như vậy.

Đặc biệt là…Cô gái trên giường thật sự đẹp đến chói mắt. Cô có một khuôn mặt xinh đẹp, khả ái, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao và chiếc cằm hơi nhọn nhưng những đường nét trên mặt lại nhu hoà. Đôi mắt to và sáng, không tròn xoe, mượt mà như hạnh nhân, mềm mại hơn đôi mắt phượng dài và hẹp, đuôi mắt hơi vểnh lên, đem đến một cảm giác dễ chịu.

Lại để cho người ta không khỏi nhớ tới câu này: Lông mày lá liễu, đôi môi đỏ thắm, mặt đào.

Vẻ đẹp phô trương như vậy nhưng lại khiến người ta không thể chán ghét nổi, vừa nhìn đã thích, chẳng phải lo không tìm được nhà chồng tốt.

Y tá truyền đạt ý tứ tiếc nuối mãnh liệt như vậy, Túc Miểu tự nhiên liền nhận ra, trong ánh mắt của cô ấy lộ rõ vẻ đáng tiếc cùng thương hại.

Đôi mắt cô khẽ loé lên. Hơi mím môi dưới, lộ ra nét mặt tươi cười đã rèn luyện qua ngàn vạn lần, ánh mắt chuyển từ nhìn thẳng sang hơi ngẩng lên, giọng nói chờ mong mà hỏi thăm: “Cô ơi, người nhà cháu đến sao? Đã trễ như vậy bọn họ còn chưa tới, không biết trên đường có xảy ra chuyện gì không?” Ánh mắt cô dán vào khuôn mặt cô y tá, không muốn bỏ qua bất luận một biến hoá nhỏ nào. Trong nội tâm nhịn không được mà nói thầm, sẽ không thực sự có chuyện gì xảy ra chứ?.

Y tá khẽ giật mình an ủi: “Có thể xảy ra chuyện gì, chắc là trong nhà có việc chậm trễ, đến, chậm rãi cong chân, nhẹ một chút, có đau hay không?” Cô tránh ánh mắt Túc Miểu, Túc Miểu càng cảm thấy có việc gì đó, cô bẹp miệng, biểu cảm thất lạc nói: “Ba mẹ không phải là chê cháu phiền rồi hả?” Âm thanh nhẹ nhàng mà có chút hoảng hốt.

Y tá muốn an ủi cô vài câu, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra “Phanh”.

“Anh cả!” Túc Miểu ngẩng đầu, anh cả mới của cô bình thường đoan chính, ổn trọng, cho dù quan tâm cô cũng là dùng răn dạy là chính. Hôm nay làm sao vậy?.

Túc Trì ánh mắt đảo qua cái chân trái đã được gỡ nẹp, sắc mặt trầm xuống, hỏi y tá: “Chân con bé thật sự tốt sao? Nếu không con bé sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.”

Túc Miểu càng nghe càng thấy không đúng, cướp lời hỏi: “..Anh cả, làm sao vậy?” Cô cố gắng biểu hiện ra bộ dạng nhẹ nhõm, quơ quơ chân trái, khí thế mềm mại nói: “Em không muốn ở lại bệnh viện ngây người nữa, em muốn mẹ làm thịt bò đậu hũ rồi…”

Túc Trì hé miệng, nhìn Túc Miểu làm nũng, thật sự khó có thể tiếp nhận. Tại sao lại không phải là em gái ruột của mình nữa?.

Mọi việc bắt đầu từ sự việc sảy ra ngoài ý muốn hồi sáng. Vốn dĩ việc đưa cơm cho em gái luôn là do mẹ làm, hôm nay mẹ bận đi thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp, vợ anh tình nguyện đi giao đồ ăn cho em gái. Kết quả vừa đến bệnh viện đã có người xông vào, vợ anh bị ngã xe đạp đổ hết súp mang theo, tất nhiên tính chó của cô nàng trỗi dậy, trực tiếp cùng đối phương ồn ào lên.

Tranh cãi đến mức bó tay rồi, lại đụng đến cô gái giống mẹ chồng mình đến 9 phần. Trên tay trái cũng có một vết sẹo.

Ngô Hồng Ngọc sững sờ tại chỗ, cảm giác như bị thiên lôi bổ xuống. Nếu chỉ là ngẫu nhiên cô ấy có thể tự an ủi mình đây chỉ là trùng hợp, nhưng người trước mắt này…

Nhớ ngày đó, em gái mới hai tuổi đã bị người chú ruột không nên thân của chồng mình bắt đi và bán bán nó cho người khác làm con gái. Đợi cha mẹ chồng kịp phản ứng đứa trẻ đã mất tích, hắn cũng đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, sai người nghe ngóng mới biết được hắn đã chạy theo bạn học, một đường từ An Nam chạy đến thủ đô, thẳng đến lúc hết tiền mới bò về nhà.

Phát hiện sự việc bại lộ, lúc này mới quỳ gối trước mặt cha mẹ chồng khai báo nơi ở của em gái.

Cô từng nghe chồng nói, em gái lúc tìm trở về vừa gầy, tay chân lại chằng chịt dấu vết bị người ta véo qua, một mảng lớn bầm tím. Trên mặt còn có hai vết sẹo chưa khép lại, ở bên ngoài hơn nửa năm so với lúc trước khi bị bắt đi tụt hơn 2 cân, vừa nhìn đã biết gặp không ít tội.

Bởi vì tay trái có vết sẹo, lại thêm khuôn mặt đứa bé khác nhau không lớn, các tin tức khác cũng ăn khớp, Túc gia liền không có hoài nghi gì.

Từ đó về sau, bố mẹ chồng đối với con gái tưởng mất lại tìm được là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, thường xuyên đối với hai đứa con trai ân cần dạy bảo, để cho bọn họ lúc nào cũng phải chiếu cố đến em gái.

Cô gái nhỏ sinh ở trong ổ phúc, người trong nhà đối đãi với cô như châu như bảo, tự nhiên dưỡng ra một thân tính tình cáu kỉnh, sợ khổ, sợ mệt, nhưng bản chất cũng không xấu, cùng nhà người ta xảo trá tuỳ hứng, nhưng Túc Miểu đối xử với cô cùng em dâu cũng không tệ, đối với cháu trai, cháu gái cũng rất hào phóng, nói thực ra Ngô Hồng Ngọc cũng rất thích Túc Miểu đấy.

Ai nghĩ đến đưa một chuyến súp, lại phá vỡ một bí mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play