Không thể không nói, chiêu này của Xa Ngư Nhi hiệu quả rất tốt, chỉ là Túc Miểu không rõ, cô ta tại sao phải hận chính mình?
Đúng vậy, nếu suy bụng ta ra bụng người, những ngày an nhàn của mình bị người chiếm, mặc dù đối với phương không phải chủ quan cố ý, cô cũng sẽ không muốn nhìn mặt đối phương. Nhưng không muốn nhìn thấy và nghĩ cách đuổi tận giết tuyệt là hai việc khác nhau, không phải sao?
Trước khi xuyên đến đây, Túc Miểu vừa tròn 15 tuổi, so Xa Ngư Nhi nhỏ hơn mấy tuổi. Nhưng ở Đại Thịng, cô đã đến tuổi kết hôn, nên học không nên học đều đã học được, và độ tuổi tinh thần của cô hoàn toàn không đơn thuần như một học sinh cấp hai của thời đại này.
Vì thân phận thứ nữ nên cô nhạy bén hơn người bình thường, đặc biệt là trên phương diện quan sát nét mặt và cách nói chuyện.
Mà thủ đoạn che giấu cảm xúc của Xa Ngư Nhi cũng không tốt.
Yêu và ghét của cô ta rất rõ ràng và trực tiếp, có chút tự cho là thông minh. Túc Miểu tin rằng việc Xa Ngư Nhi xúi giục Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng đem chuyện này huyên náo, mọi người đều biết, đánh bọn họ trở tay không kịp, không chỉ cô có thể đoán được, trong lòng Túc Vệ Quốc cũng đoán được mấy phần.
Nếu không, một người từ trước đến nay không bộc lộ vui buồn như Túc Vệ Quốc lúc này sẽ không có biểu cảm phức tạp như vậy. Đã có cảm giác bị xúc phạm không vui, lại có thất vọng nặng nề, còn có mấy phần áy náy.
Túc Miểu thu hết biểu cảm trên khuôn mặt mọi người vào mắt.
Vợ chồng Dương Mỹ Phụng tính toán tham lam, Xa Ngư Nhi đắc ý đại kế thực hiện được, Túc Trì phẫn nộ, Liễu Ngọc Tú thương tâm gần chết, lại còn đang xoắn vỡ đầu xuống nước thuyết phục Dương Mỹ Phụng...
Túc Miểu có chút hoảng hốt.
Tất cả mọi người trong gia đình này đều đối xử với cô rất tốt, ngay cả khi loại "tốt" này là bởi vì họ không biết rằng cô không phải là một "Túc Miểu " thực sự.
Nhưng là cô đã nhận được lợi ích, khó có thể không rối loạn trong lòng.
Thậm chí nhịn không được nghĩ rằng nếu như cô thật sự là "Túc Miểu" thì tốt rồi, dù cho bị vạch trần không phải thân sinh, cô cũng có thể lẽ thẳng khí hùng mà tiếp tục chiếm cứ bọn họ.
Nhưng bày ra trước mắt cô chỉ có hai con đường có thể đi:
Hoặc là, mày dạn mặt dày ở lại Túc gia đánh đổi tiền tài, thể diện, các mối quan hệ, rồi mang danh "Tham hư vinh, không nhận cha mẹ ruột", cùng tình cảm mọi người trong Túc gia cũng sẽ dần dần bị bào mòn.
Hoặc là, trong lúc cha mẹ ở Túc gia trong lòng còn áy náy, quyết đoán rời đi. Vì vợ chồng Xa Mãn Đông muốn "bán" cô với giá tốt nên sẽ không đối xử quá tệ đối với cô, trước mắt cô sẽ bình an vô sự, cố nghĩ ra cách khác để rời khỏi nhà họ Xa càng sớm càng tốt.
Trên thực tế, đối với Túc Miểu mà nói, cô đã không có lựa chọn khác rồi.
Như hai nhà đóng cửa lại thương lượng, đem chuyện xấu đều giữ kín, cùng nhất trí. Mặc kệ Túc gia nhượng bộ bao nhiêu, Túc Miểu đều giả vờ không biết mặt dày mày dạn mà lưu lại. Đợi sau khi cô có năng lực, cô lại trả trở về. Nhưng lúc này chuyện cô cùng Xa Ngư Nhi trao đổi thân phận đã huyên náo đến người nhà đồng nghiệp Túc Vệ Quốc, lúc bọn họ biết chuyện, Túc Miểu ý thức được, con đường này không thể đi rồi.
Từ xưa đến nay, danh dự bị hao tổn, mất mặt mũi, đối với bất kỳ một gia tộc mà nói đều là chuyện lớn rồi.
Huống chi cha Túc là võ tướng ( đoàn trưởng ), Túc Trì, túc Mục đều là người nhà nước.
Trong nhà gây ra chuyện ôm sai con, còn không nỡ đem dưỡng nữ đưa trở về, bọn họ nếu không xử lý được đồng nghiệp chắc chắn mượn cơ hội chế ngạo, thủ trưởng có lẽ còn có thể hoài nghi bọn họ nhật thức người không rõ, xử trí theo cảm tính, không đủ quyết đoán?
Nếu bọn họ ngã, liệu đứa nhỏ như cô có còn được hưởng bóng mát dưới gốc cây đại thụ không?
Nghĩ được như vậy, Túc Miểu lông mi chớp chớp, phát ra âm thanh thanh thúy: "Các người đừng cãi nhau nữa."
"Cha, mẹ, đây có lẽ là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy, cám ơn cha mẹ trước đây đối với con che chở cùng bao dung, con rất không nỡ các người, nhưng con lại càng không thể để cho các ngươi bởi vì con mà bị người khác chỉ trỏ, còn có anh trai lập tức được thăng chức rồi, con không thể ảnh hưởng đến mọi người."
Túc Vệ Quốc: "Con nói cái gì vậy?"
Túc Trì càng không chút nào che dấu trừng mắt nhìn Xa Ngư Nhi nói: "Em gái, cứ ở lại trong nhà, anh xem ai dám nói em."
Xa Ngư Nhi tức giận đến cắn răng: "..."
Túc Miểu lắc đầu: "Anh cả, để em ở nhà sẽ chỉ làm mọi người khó xử, cho nên vẫn là rời đi thì tốt hơn. Lại nói, chẳng lẽ em rời khỏi nhà, anh liền không xem em là em gái, ba mẹ liền không nhận em làm con gái sao?"
"Làm sao lại như vậy? Niếp Niếp, mẹ như thế nào có thể không nhận con." Liễu Ngọc Tú ôm lấy Túc Miểu trong ngực, đã khóc không thành tiếng rồi.
Túc Miểu thò tay lau đi nước mắt trên mặt bà, kiên cường cười cười: "Mẹ, không khóc ah, chúng ta sống trong cùng một thành phố, muốn gặp mặt rất dễ dàng."
"Sau này nếu ai khi dễ em, anh cả giống như khi còn bé sẽ giúp em đánh chạy người xấu được không?"
Cô hai mắt đỏ hoe hành động làm nũng giống như nguyên chủ. Túc Miểu không muốn trước khi đi lưu cho mọi người ấn tượng là khóc sướt mướt, quá không có thể diện.
Túc Trì nghe vậy, hung bạo nói: "Có anh và anh hai, ai dám bắt nạt em?"
Dứt lời, hắn đối với Xa Mãn Đồng uy hiếp nói: "Niếp Niếp có thể trở về với các ngươi, nhưng các ngươi nếu là khi dễ nó, tôi không ngại cho các người biết rõ cái gì mới thật sự là ỷ thế hiếp người."
"Túc Trì! !"
Túc Vệ Quốc trầm giọng quát lớn, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được bất quá là làm cho Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng xem mà thôi. Điều này lại làm cho Xa Ngư Nhi trong lòng càng thêm ghen ghét.
Ngoài ghen ghét, còn lại là may mắn. May mắn chính mình đi một bước cờ hiểm.
Cô ta đánh mắt cho Dương Mỹ Phụng, Dương Mỹ Phụng ánh mắt chớp lên, cười nói: "Các ngươi yên tâm, Miểu Miểu là con gái tôi, tôi đối với ai không tốt cũng không thể đối với con bé không tốt. Đồ của con bé trước hết đừng thu thập, chúng ta tranh thủ thời gian đến đồn công an, đem hộ khẩu thay đổi a."
Túc Vệ Quốc trầm mặc một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt đen lại ngoài ý muốn hòa hoãn xuống.
"Ngọc Liễu, đi đem hộ khẩu của chúng ta cầm ra."
Liễu Ngọc Tú trong lòng rất không vui, thậm chí có chút oán trách chồng. Đang ở trước mặt người ngoài bà cũng khó mà nói cái gì, vì vậy đen mặt đứng lên trở về phòng tìm hộ khẩu.
Túc Miểu nhìn cha Túc đột nhiên trở nên bình tĩnh và thư thái, có chút không hiểu.
Một lát sau, Liễu Ngọc Tú nổi giận đùng đùng xuống lầu rồi, đem hộ khẩu ném vào trong ngực Túc Vệ Quốc: "Các ngươi đi, ta không đi."
Túc Vệ Quốc nhanh chóng mở ra bản hộ khẩu, nhìn trên tờ của Túc Miểu, ngày sinh viết: 1964 năm tháng 3 ngày 21.
Quả nhiên!
Ông dùng lực vỗ xuống đùi, cả người đều nhẹ nhõm xuống, cười nói: "Lúc trước tổng cục điều tra cán bộ công xã đăng ký phạm sai lầm, đem tuổi của Miểu Miểu viết lớn hơn hai tuổi, theo như hộ khẩu, con bé hiện tại 19 tuổi, là người trưởng thành rồi."
Xa Mãn Đồng: "Đoàn trưởng Túc là có ý gì?"
"Miểu Miểu đã trưởng thành , có thể một mình lập hộ rồi."
Nhưng con bé thì không, chúng ta đều biết tuổi thật của nó, 17 tuổi ...... "
Người bình thường chưa kết hôn ai sẽ một mình lập hộ đâu này?
Dương Mỹ Phụng nhất thời không hiểu dụng ý, bà ta vô thức cảm thấy đề nghị này đối với bọn họ không có lợi.
Túc Trì đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức đã hiểu ý tứ của cha, giả ý nghi vấn: "Cha, một mình lập hộ cần phải có nhà ở, còn phải có kinh tế độc lập, cái này em gái... Hai điểm đều không phù hợp ah."
Vừa nói, bên cạnh cho Liễu Ngọc Tú một nháy mắt.
Liễu Ngọc Tú giật mình. Bừng tỉnh đại ngộ, tranh thủ thời gian nói ra: "Phòng ở? Chúng ta không phải vẫn còn một nhà trống trong Ngõ Văn hóa sao? Sang tên em gái con là được. Con cùng thằng hai không có ý kiến a? Về phần công tác càng dễ giải quyết, tý nữa lại để cho Hồng Ngọc an bài em gái con làm cộng tác viên không được sao?"
"Không có vấn đề, lập tức đi làm. Xong xuôi ta lại cùng em gái đến đồn công an đăng ký hộ khẩu."
Xa Ngư Nhi: "..."
Trợn mắt há hốc mồm.
Lại nghe Liễu Ngọc Tú nói: "An An yên tâm, Con cùng Miểu Miểu đều là con gái của mẹ, Miểu Miểu có, con khẳng định cũng có." Xa Ngư Nhi sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh.
Bà ta phải hay là không đã quên, mình mới là con ruột đấy.
Lại để cho con ruột cùng con nuôi đãi ngộ giống nhau, bà ta chẳng lẽ còn trông cậy vào chính mình biết ơn sao?
Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng cũng choáng váng tại chỗ.
Nhà ở nói đưa liền đưa sao?