Ngoài nhà có tiếng cãi vã, dần dần chuyển dời đến trong phòng.

Cánh cửa bị đóng lại, đám đông vây xem đã bị chặn lại bên ngoài sân, nhưng Túc Miểu biết rằng điều đó sẽ vô ích.

Cô đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, vô thức đưa tay vuốt ve cán gậy, ngơ ngác nhìn đoàn người đang đi vào.

Bầu trời đỏ rực, bóng mây mờ dần, ánh mặt trời từ kẽ hở trong mây chiếu vào, giống như những chiếc lông đuôi phượng đung đưa tạo ra ánh sáng vàng, mọi thứ trông thật đẹp. Túc Miểu lúc này không muốn suy nghĩ cái gì, chính là kinh ngạc nhìn ánh bình minh, cùng mấy người đi bộ ngược sáng.

Cuối cùng khi họ cách cô chưa đầy hai mét, cô cụp mắt xuống.

Trong nội tâm suy nghĩ, hôm nay thực sự là một ngày buồn.

Không giống như sự thất vọng của cô, Dương Mỹ Phụng nhìn xem bài biện trong phòng, ngạc nhiên đến con mắt đều không thèm chớp đấy.

Ôi trời, cái tivi màu này hay quá, âm thanh to và rõ, hình ảnh rõ ràng, sơ với nhà xưởng trưởng còn lớn hơn đấy.

Còn có cái kia radio, điện thoại, trên bàn trà có mấy bao lớn đồ ăn vặt, quả táo, thậm chí chỗ để chân cũng lát gạch lát nền sáng bóng, tủ ngăn kéo, bàn đều trải vải bố chống bụi viền ren.

Trên bàn ăn có bữa sáng còn dang dở, với bánh quẩy, bánh bao hấp, sữa đậu nành, sữa đóng chai.

Cuộc sống của người cán bộ này khác hẳn cuộc sống của những người dân bình thường như họ.

Khó trách nha đầu chết tiệt kia trong nội tâm không cân bằng, nên rắp tâm để cho bọn hắn đem người bắt đi. Dương Mỹ Phụng đánh giá Túc Miểu, khi khuôn mặt kia lọt vào ánh mắt, bà ta vô thức ngừng thở.

Thật đẹp.

Con nhóc chết tiệt kia không có nói dối, xác thực đẹp mắt.

"Đây là Miểu Miểu a? Ài nha con gái của ta ah, ta hoài thai chín tháng mười ngày vất vất vả vả sinh được cô gái nhỏ, mẹ hôm nay cuối cùng có thể tìm được con rồi..."

Xa Mãn Đồng cũng cười ha hả nói: "Ta là cha con, hôm nay ta và mẹ của con chính là tới đón con về nhà đấy."

"Nhà chúng ta điều kiện kém một chút, bất quá con yên tâm, ta và mẹ của con đều là công nhân tại nhà máy thực phẩm, sẽ không để cho con trải qua cuộc sống khó khăn. Nếu như đoàn trưởng Túc không chê..., về sau hai nhà có thể thường xuyên đi đi lại lại."

Túc Miểu cúi đầu gảy móng tay.

Người nhà họ Túc bị tức đến không nói được, lời này cũng quá mặt dày rồi. Đây là đoạt con gái không tính, còn muốn tiếp tục trèo quan hệ đây này.

"Đồng chí Xa, các ngươi đã đến rồi, chúng ta nên ngồi xuống thương lượng thật tốt chuyện của Miểu Miểu cùng Ngư Nhi." Túc Vệ Quốc mặt không đổi nói, ông chủ động châm trà cho hai người, giống như vô tình nói: "Nghe nói nhà các ngươi đông con, gánh nặng thật nặng đấy, ta xem như vậy đi, Miểu Miểu cùng Ngư Nhi bình thường liền nuôi tại nhà của chúng ta, lúc nào rảnh sẽ để hai đứa về nhà thăm các ngươi, như vậy đối với hai nhà chúng ta mà nói, cũng sẽ không có thay đổi lớn gì."

Dương Mỹ Phụng: "Cái kia, dù thế nào cũng không thể để người ngoài nuôi con của mình."

"Đoàn trưởng Túc, ông là người làm quan lớn đấy, cũng không thể ức hiếp dân thường chúng ta a, Miểu Miểu là con gái nhà ta, nếu như nó không trở về nhà, tương lai chết đi, nào có mặt mũi gặp tổ tông Xa gia, đây chính là chuyện đâm cột sống a."

Dương Mỹ Phụng ngày hôm qua tuy đáp ứng phối hợp với kế hoạch của Xa Ngư Nhi, nhưng trong nội tâm vẫn còn có ý nghĩ khác.

Đối với bà ta mà nói, đã cách lòng với Xa Ngư Nhi cũng không có gì khác nhau với Túc Miểu chưa từng gặp mặt, thay vì tin tưởng lời hứa của nó, không bằng cầm được nhiều điểm yếu của Túc Miểu đổi lấy chỗ tốt.

Lợi ích nắm được trong tay mới là lợi ích thực sự.

Nhưng đó đều là những suy nghĩ trước khi nhìn thấy Túc Miểu.

Cô con gái xinh đẹp không ngờ này, cần gì phải lo lắng về việc không tìm được con rể giàu có?

Đứa con gái trắng trẻo nhà Trình Ngọc Phân còn có thể tìm được một bạn trai lắm tiền người Hồng Kông, con gái của bà ta tư sắc thế này, khẳng định có thể tìm được người nhiều tiền hơn đấy. Biết đâu được Hồng Vĩ còn có thể dính thơm lây, cùng theo đi Hồng Kông hưởng phúc đây này.

"Có cái gì đâm cột sống đấy, chúng ta đều là làm cha mẹ đấy, nên biết hoàn cảnh nào đối với đứa trẻ là tốt nhất. Ta cùng lão Túc đang tìm cách, có thể an bài công tác cho hai đứa nhỏ. Đã có công tác, chúng nó có thể nuôi sống chính mình, chúng ta cũng không phải lo lắng nữa ? Ý lão Túc không phải không cho các ngươi nhận thức Miểu Miểu, các ngươi cũng là cha mẹ của con bé, về sau —— "

"Không được, Túc Miểu nhất định phải nhận tổ quy tông."

Nuôi tại Túc gia mà nói..., hôn sự của Túc Miểu, bọn hắn còn được lợi gì?

"Đoàn trưởng Túc, Túc phu nhân, nếu như các ngươi không đồng ý, ta đi ra Khu Phố Hành Chính, đến đồn công an, ta cũng không tin không có người quản việc này, ta —— người trông coi binh cũng không thể tùy tiện khi dễ người ah, ông trời liệt. . ."

Dương Mỹ Phụng vừa khóc lại náo, Xa Mãn Đồng trầm mặt không nói lời nào, Xa Ngư Nhi hôm nay ngược lại là muốn làm con gái ngoan, không ngừng thay Dương Mỹ Phụng lau nước mắt.

Túc Miểu cũng không muốn nói chuyện, cô tuy là thứ nữ, cũng từng trải qua khoảng thời gian sống trong sơn hào hải vị, sống trong nhung lụa.

Không có nha hoàn hầu hạ đã là cực hạn của cô, lại để cho cô đi nhà người ta, hầu hạ việc nhà, cô một vạn lần không muốn.

Cô chính là không muốn trải qua bụng ăn không no, không muốn người khác dùng "Hiếu đạo" lợi dụng cô.

Cô muốn ở lại Túc gia, tìm người đàn ông tử tế để kết hôn, giúp chồng con trải qua cả đời. Nếu như người đàn ông đó không tốt, giống như…những người nơi này, như vậy liền ly hôn, thời gian trôi qua cũng sẽ không gian nan như Đại Thịnh.

Nhưng thực tế đánh cho cái đầu ủ rũ của cô một gậy, nói lý lẽ về mặt luật pháp, cô không thể ở lại Túc gia được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play