Khương Tê yên lặng lắng nghe và quan sát những người này, lúc thanh niên kia tiến vào trò chơi, hẳn là không có đọc kỹ quy tắc, ngơ ngác mà tiến vào, hiện tại mới xác nhận lại thì đã quá muộn.
Điền Tuấn Lương, người chơi bị cảnh cáo thẻ vàng ngay từ đầu, đã thực sự nhận được một bài học, đợi đến khi NPC thu dọn dụng cụ xong và bước vào cabin, anh ta mới dám hỏi người đàn ông tóc ngắn: "Anh từng vượt qua trò chơi rồi à? "
"Đúng vậy, vượt ải hai lần rồi. Đây là phó bản thứ ba." Người đàn ông tóc ngắn thu biểu cảm của tất cả mọi người vào trong mắt, nói tiếp: "Lần này thân phận của tôi là đội trưởng đội thám hiểm, Cảnh Đằng, nhắc nhở các người 1 chút, không nên tự cho mình là thông minh, đặc biệt là người có bảng giá trị không cao, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết đâu.”
Chàng trai cao lớn mặc áo phông trắng cởi áo khoác, sau đó mím môi, "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Thu thập manh mối trên thuyền, theo lẽ thường, người mới lúc bắt đầu trò chơi sẽ tương đối an toàn. Nhưng về sau-" Cảnh Đằng hơi dừng lại một chút, "Cũng không chắc sẽ gặp phải thứ gì."
Thuyền đánh cá cưỡi gió trôi về 1 hướng nào đó, hình ảnh bến tàu trước mắt từng chút một thu nhỏ lại: "Chúng ta sẽ gặp phải thứ gì chứ...?"
Cảnh Đằng trầm giọng: “Chưa gặp được thì chả ai biết được nó là thứ gì cả.”
Khương Tê cả quá trình đều thực hiện nguyên tắc nghe nhiều nói ít, suốt quá trình không nói lời nào. Người chơi có kinh nghiệm qua cửa và người mới rõ ràng không cùng cấp độ, nghe là được rồi.
"Giá trị bảng càng cao thì lợi thế càng lớn." Cảnh Đằng nhìn mọi người, "Nếu giá trị ban đầu của các người trên 60 đã là không tồi rồi, nó có thể tăng tỷ lệ sống sót trong trò chơi cho người mới."
Lời này vừa nói xong, sắc mặt mấy người chơi liền biến hoá đa dạng, Điền Tuấn Lương trông có vẻ khá bất an, tổng ba thuộc tính của anh ta cộng lại còn chưa tới 60.
Không cần biết giá trị cơ bản mà người chơi nói ra là đúng hay sai, nhưng sau khi nghe xong, Khương Tê phát hiện ra rằng mọi người có mặt ở đây đều cao hơn cô.
Trong số năm người mới, chàng trai mặc áo phông trắng- Phương Nguyên, có thể lực là 55. Anh ta là người có giá trị cao nhất ngoài Cảnh Đằng, tiếp theo là nữ người chơi mới Tôn Điềm với mái tóc dài ngang vai.
Đến lượt Khương Tê, cô nói thẳng: “Thể lực 10, tấn công 15, phòng ngự 10.”
Vừa nói xong, cô liền nhận được những cái nhìn hoặc đồng cảm hoặc khinh thường hoặc cảnh giác từ mọi người.
Điền Tuấn Lương, người có thể lực cao hơn 10 điểm, nghe thấy có người còn thấp hơn mình thì vẻ mặt liền thoải mái hẳn. Anh ta không ngờ còn có người thấp hơn mình, mà còn chẳng sợ hãi gì, trông như người không có việc gì đang chờ đợi cái chết đến, mà không hề nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cũng không biết phải sợ hãi hay lo lắng.
Người có chỉ số kém nhất trong phó bản này- Khương Tê lại không quá để ý đến chỉ số của mình, chỉ số của cô bao nhiêu không quan trọng, thực lực của người chơi cũ kia mới là thứ có giá trị.
Khám phá bí mật của người khác, đương nhiên phải bày tỏ thành ý rồi.
“Đội trưởng, giá trị bảng của anh hẳn là rất cao phải không?” Triệu Tiền cười cười hỏi.
“Mỗi mục của tôi chỉ hơn ba bốn mươi điểm thoi, thể lực còn kém Phương Nguyên hai mươi điểm.” Cảnh Đằng thản nhiên trả lời, nhưng từ vẻ mặt và ánh mắt của hắn, căn bản không thể phân biệt được thật hay giả.
Khương Tê ánh mắt hơi động, đối với việc Cảnh Đằng chủ động báo cáo một nửa thông thận trọng tính toán lại 1 chút chỉ số của hắn.
Sau đó, người chơi cùng nhau đi đến văn phòng tạm thời được thuyền trưởng dọn riêng cho đoàn thám hiểm để tiến hành công việc nghiên cứu.
Mấy bộ bàn ghế cũ được đặt trước cửa sổ, có thể nhìn rõ toàn bộ căn phòng.
Đồ mà đoàn thám hiểm mang theo không nhiều, chỉ có một số tư liệu về sinh vật biển và vài cuốn sách, Khương Tê tiện tay lật hai trang, vừa nhìn đã cau mày.
Là sách nguyên bản, hoặc những câu chữ mà cô chưa từng thấy trước đây.
Ngược lại lại có 1 số trọng điểm, nhưng đọc không hiểu.
Khương Tê lấy một tấm bản đồ được gấp lại ở trong sách ra, những người chơi khác lập tức vây quanh.