Từ sau buổi chiều ở nhà sách, tôi và Hạ Thời Vũ trở nên gắn kết hơn bao giờ hết. Những cuộc trò chuyện kéo dài không dứt, những lần gặp gỡ dần trở thành thói quen. Mỗi lần bước chân ra khỏi lớp, tôi luôn mong chờ bóng dáng của anh xuất hiện. Và mỗi khi anh đến, với nụ cười quen thuộc và ánh mắt dịu dàng, trái tim tôi không khỏi nhảy múa trong lồng ngực.

Tôi bắt đầu để tâm nhiều hơn đến những điều nhỏ nhặt. Một lời nói, một cử chỉ của Thời Vũ đều khiến tôi suy nghĩ suốt cả ngày. Những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã không còn là những câu hỏi thông thường về học hành hay sở thích nữa, mà dần trở nên sâu sắc và cá nhân hơn. Anh chia sẻ với tôi về ước mơ, về những hoài bão và cả những lo lắng trong lòng mình.

“Thỉnh thoảng anh thấy áp lực lắm,” Thời Vũ từng nói vào một buổi tối khi hai chúng tôi ngồi bên nhau trên băng ghế trong sân trường. “Có quá nhiều kỳ vọng từ mọi người, và anh sợ mình không thể đáp ứng được tất cả.”

Tôi im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của anh. Hạ Thời Vũ luôn là người mạnh mẽ và đầy kiên định trong mắt tôi, nhưng giờ đây, anh đang mở lòng với tôi, cho tôi thấy một phần yếu đuối mà anh hiếm khi bộc lộ. Tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu, muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Anh không cần phải làm hài lòng tất cả mọi người," tôi nói nhẹ nhàng, cố gắng truyền tải sự chân thành trong giọng mình. “Chỉ cần anh biết mình muốn gì và làm điều mình cảm thấy đúng, điều đó mới thực sự quan trọng.”

Thời Vũ nhìn tôi thật lâu, đôi mắt đen của anh dường như có gì đó lay động. "Cảm ơn em, Tố Uyên," anh nói khẽ. “Có em bên cạnh, anh cảm thấy an tâm hơn.”

Câu nói của anh khiến tim tôi đập mạnh, nhưng ngay sau đó, một nỗi lo sợ mơ hồ lại len lỏi vào lòng. Tôi không biết mình đang đứng ở đâu trong trái tim anh, hay liệu rằng tình cảm này chỉ là một phần nhỏ bé trong cuộc đời rộng lớn của anh. Thời Vũ là một người luôn hướng về phía trước, với những mục tiêu và ước mơ lớn lao, còn tôi chỉ là một cô gái bình thường, không có gì nổi bật. Liệu tôi có đủ dũng cảm để giữ anh lại, hay tôi chỉ đang tự lừa dối bản thân mình rằng mối quan hệ này sẽ kéo dài?

Thời gian trôi qua, sự lo sợ ấy ngày càng lớn. Tôi cảm nhận rõ hơn sự thay đổi trong cách Thời Vũ nhìn tôi. Đôi khi, ánh mắt anh trở nên xa xăm, như thể anh đang nghĩ về một điều gì đó mà tôi không thể chạm tới. Những cuộc trò chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng có những khoảng lặng kéo dài, nơi cả hai chúng tôi dường như đang tránh né một điều gì đó.

Một ngày nọ, khi chúng tôi ngồi bên nhau trong thư viện, tôi bỗng nhiên hỏi: “Thời Vũ, anh có bao giờ nghĩ đến việc nếu một ngày chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa thì sẽ thế nào không?”

Câu hỏi của tôi bất ngờ làm anh khựng lại. Anh không trả lời ngay lập tức, chỉ im lặng một lúc lâu trước khi đáp lời. “Tại sao em lại hỏi như vậy?”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. “Em chỉ nghĩ… đôi khi có những thứ mình không thể kiểm soát được. Em sợ rằng… mọi thứ rồi sẽ thay đổi.”

Thời Vũ nhìn tôi chăm chú, như thể anh đang cố hiểu điều tôi muốn nói. Sau đó, anh đặt tay lên tay tôi, dịu dàng nhưng vững chãi. “Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn ở đây, bên em.”

Lời nói ấy như một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang đến chút bình yên nhưng lại không thể xua tan hoàn toàn sự lo lắng trong lòng tôi. Tôi biết Thời Vũ chân thành, nhưng cuộc sống luôn không đoán trước được. Liệu chúng tôi có thể giữ được tình cảm này mãi mãi, hay nó chỉ là một mảnh ký ức đẹp sẽ phai nhạt theo thời gian?

Những suy nghĩ ấy dần đeo bám tôi, và tôi không biết làm cách nào để thoát ra. Nhưng tôi cũng không muốn đánh mất khoảng thời gian hiện tại. Tôi muốn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc bên anh, dù biết rằng có thể một ngày nào đó tất cả sẽ tan biến.

Và rồi, trong những ngày tháng tràn ngập ánh sáng ấy, một cơn bão ngầm đã bắt đầu hình thành trong lòng tôi. Tôi không biết nó sẽ đến khi nào, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua, nỗi lo sợ trong lòng tôi càng lớn dần, như thể đang chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp xảy ra.

Những ngày sau đó, sự thay đổi dần trở nên rõ ràng hơn. Có lẽ tôi quá nhạy cảm, hoặc có lẽ trái tim tôi đã bắt đầu dự cảm được những biến cố sắp xảy đến. Hạ Thời Vũ không còn thường xuyên nhắn tin cho tôi như trước, những buổi gặp gỡ cũng dần thưa thớt. Anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy, nhưng ánh mắt thì đã mất đi phần nào sự nồng nhiệt của thuở ban đầu.

Tôi không trách anh, cũng không thể hỏi thẳng. Tôi sợ rằng nếu mình cất lời, mọi thứ sẽ trở thành sự thật. Cảm giác mất mát đã bủa vây lấy tôi từng chút một, nhưng tôi vẫn cố chấp bám víu vào những kỷ niệm tươi đẹp. Tôi tự nhủ rằng có lẽ anh chỉ đang bận rộn với công việc và học hành. Có lẽ anh đang gặp áp lực từ những kỳ vọng mà tôi không biết đến.

Nhưng lòng tôi hiểu rõ, càng cố gắng giữ chặt thì càng thấy anh xa dần. Đó không phải là sự xa cách về khoảng cách địa lý, mà là một bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa chúng tôi. Đêm về, tôi nằm thao thức trong phòng, trái tim như bị bóp nghẹt bởi những suy nghĩ mông lung. Tôi không biết phải làm sao để giữ anh lại, và cũng không biết phải bắt đầu từ đâu để hiểu được những điều anh đang giấu kín.

Một buổi chiều, khi chúng tôi gặp nhau lần nữa, tôi đã lấy hết can đảm để nói ra những lời chất chứa trong lòng.

"Thời Vũ," tôi gọi anh khi chúng tôi đang đi dạo quanh công viên. Gió chiều thổi nhẹ qua những tán lá, mang theo chút hơi lạnh của mùa thu. “Em có điều muốn hỏi.”

Anh quay sang, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng quen thuộc. “Em nói đi.”

Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng không để sự lo lắng trong lòng thể hiện ra quá nhiều. “Anh có đang giấu em điều gì không?”

Câu hỏi của tôi khiến anh im lặng một lúc lâu. Anh nhìn tôi, đôi mắt trầm lắng hơn bao giờ hết, như thể anh đang suy nghĩ về một điều gì đó rất khó nói. Tôi nín thở, chờ đợi câu trả lời từ anh, nhưng cũng tự chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì có thể xảy ra.

Cuối cùng, Hạ Thời Vũ thở dài, bước thêm một bước gần tôi hơn, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi. “Tố Uyên, có những điều anh không thể nói với em ngay bây giờ. Nhưng anh mong em hãy tin tưởng anh. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Tôi nhìn anh, cố gắng tìm kiếm sự chắc chắn trong lời nói của anh, nhưng lại chỉ thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt. Lời hứa của anh khiến tôi cảm thấy an ủi đôi chút, nhưng đồng thời cũng khiến lòng tôi trĩu nặng hơn. Có lẽ tôi đã không nhầm—giữa chúng tôi có điều gì đó không ổn, và tôi chỉ có thể chờ đợi anh quyết định tiết lộ nó.

Tối hôm ấy, khi trở về nhà, tôi ôm quyển sách mà anh đã tặng chặt vào ngực. Trang sách cũ kỹ, từng dòng chữ trên đó dường như nói lên những điều tôi không thể thốt thành lời. Giữa tình yêu và nỗi lo sợ, tôi đang lạc lối, không biết liệu mình nên bước tiếp hay dừng lại.

Nhưng tình cảm dành cho anh vẫn quá lớn, và tôi không thể buông bỏ dễ dàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play