Ánh nắng mùa hè tràn ngập sân trường, những cơn gió nhẹ mang theo hương hoa phượng. Tôi đứng bên cửa sổ lớp học, đôi mắt vô thức dõi theo từng nhành cây, những chiếc lá đung đưa theo nhịp gió. Lòng tôi tràn đầy cảm giác bồn chồn, như thể đang chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.

Đó là khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh—Hạ Thời Vũ. Anh đứng dưới gốc cây phượng, nơi ánh nắng chiếu sáng, tạo nên một hình ảnh vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Chiếc áo phông trắng đơn giản ôm lấy cơ thể khỏe khoắn của anh, làm nổi bật làn da nâu rám nắng. Mái tóc đen huyền bồng bềnh trong gió, khuôn mặt anh toát lên vẻ tự nhiên và thanh thoát.

Tim tôi đập loạn nhịp. Tôi không hiểu sao lại có thể bị thu hút bởi một người mà chưa từng nói chuyện, nhưng ánh mắt sáng trong của anh đã làm trái tim tôi rối bời. Nhìn anh cười đùa cùng bạn bè, tôi cảm thấy mình như lạc vào một giấc mơ, nơi mà tôi cũng có thể là một phần của thế giới đó.

Hồi còn học lớp 10, tôi đã nghe tiếng đồn về anh, rằng anh là một chàng trai thông minh, tài năng và đầy quyết tâm. Nhưng những điều đó không làm tôi cảm thấy gần gũi hơn với anh. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học, ít nói và nhút nhát. Còn anh, dường như có một sức hút mạnh mẽ, luôn tỏa sáng ở giữa đám đông.

Tôi dần dần quen với việc ngắm nhìn anh từ xa, đến thư viện học bài hay tham gia các hoạt động của trường. Hạ Thời Vũ không bao giờ chú ý đến tôi, nhưng tôi lại thường tìm cách vô tình va phải anh, hy vọng sẽ bắt gặp ánh mắt của anh. Nhưng thực tế lại không như tôi mong đợi.

Một buổi chiều, sau giờ học, tôi ra sân trường để hít thở không khí trong lành. Trong lúc mải mê nghĩ về tương lai, tôi bỗng vấp phải một viên gạch. Ngã lăn ra đất, tôi cảm thấy đau nhói ở đầu gối. Trước mắt tôi là bầu trời trong xanh và tiếng cười của đám bạn học.

Tôi nghe thấy tiếng chân bước lại gần. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Hạ Thời Vũ đứng trước mặt, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng. "Cẩn thận một chút nhé." Giọng nói trầm ấm của anh như vỗ về, khiến tôi cảm thấy như vừa được chạm vào một giấc mơ.

"Ừm, cảm ơn..." Tôi lí nhí, không biết mình có đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh hay không.

Hình như nhận thấy sự ngại ngùng của tôi, anh mỉm cười một cách dễ chịu. "Em là Thẩm Tố Uyên, đúng không?" Anh hỏi, làm tôi bất ngờ. “Anh đã thấy em ở thư viện.”

Tim tôi đập mạnh hơn, và tôi gật đầu. “Vâng, em là... em thích đọc sách.”

"Anh cũng vậy," anh nói, ánh mắt sáng lên. “Sách luôn cho chúng ta những điều tuyệt vời. Nếu em cần tìm gì, có thể hỏi anh.”

Thời Vũ quay đi, để lại trong tôi một cảm giác lẫn lộn giữa niềm vui và nỗi băn khoăn. Những câu nói của anh như một ngọn lửa nhỏ, làm bùng cháy trong lòng tôi niềm hy vọng. Dù chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng tôi biết rằng đó chính là khởi đầu của một mối quan hệ có thể thay đổi cuộc đời tôi.

Khi tôi rời khỏi sân trường hôm đó, nụ cười của anh vẫn lấp lánh trong tâm trí. Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp, như thể mùa hè đã chính thức bắt đầu.

Tối đó, nằm trên giường, tôi trằn trọc không ngủ được, hình ảnh Hạ Thời Vũ cứ xuất hiện trong tâm trí. Nụ cười của anh, ánh mắt lo lắng khi thấy tôi ngã, và cả giọng nói nhẹ nhàng ấy vẫn vang lên như một giai điệu du dương trong lòng tôi. Tôi lăn qua lăn lại, cảm giác như những bức tường quanh tôi đang dần nới lỏng, cho phép những cảm xúc ngột ngạt được thoát ra.

Ngày hôm sau, tôi quyết định sẽ chủ động hơn. Khi tôi bước vào lớp, ánh mắt tôi lướt qua từng góc nhỏ, tìm kiếm hình bóng quen thuộc của anh. Tôi cảm thấy mình như một kẻ say mê, mải mê trong những kỷ niệm và mong mỏi. Hạnh phúc và lo lắng đan xen khiến trái tim tôi rộn ràng.

Cuối giờ học, tôi thấy Thời Vũ đang đứng cạnh chiếc bàn dài ở hành lang, trò chuyện với vài người bạn. Hơi thở của tôi dừng lại một chút. Liệu có nên lại gần không? Hay sẽ chỉ tiếp tục là một người lặng lẽ ngắm nhìn từ xa? Tâm trạng bối rối khiến tôi không thể quyết định.

Cuối cùng, với sự tự tin nhỏ nhoi, tôi tiến lại gần. "Chào Thời Vũ!" Tôi cất tiếng, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh.

"Chào Tố Uyên!" Anh quay lại, ánh mắt ngạc nhiên nhưng dễ chịu. “Em hôm nay đi học sớm thế?”

"Vâng, em muốn đọc thêm sách cho kì thi sắp tới." Tôi trả lời, cố giữ cho lời nói của mình mạch lạc.

"Thế thì tốt quá," anh mỉm cười, “Nếu cần gì, cứ hỏi anh nhé. Anh có thể giúp em.”

Mọi thứ diễn ra thật nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng. Nhưng tôi biết rằng sự nhẹ nhàng ấy có thể tan biến chỉ trong chớp mắt. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, những câu hỏi, những câu trả lời dường như mở ra một cánh cửa mới cho cả hai. Tôi nghe anh kể về sở thích của mình, về những quyển sách mà anh yêu thích, và cả những dự định trong tương lai.

Thời gian trôi qua như một giấc mơ đẹp, mỗi lần gặp gỡ đều để lại trong tôi những kỷ niệm ngọt ngào. Nhưng sau những buổi trò chuyện, tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi dường như không hề giảm bớt. Anh luôn giữ một khoảng lặng, một khoảng cách vô hình mà tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua.

Tháng sáu đến gần, kỳ thi đại học đang đến rất nhanh, và tôi có cảm giác như mình đang đứng giữa một ngã ba đường. Những đêm học bài dài lê thê và những lo lắng về tương lai khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về Thời Vũ. Càng gần đến kỳ thi, tôi càng cảm thấy sợ hãi khi nghĩ rằng có thể mất đi cơ hội được ở bên anh.

Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi ở thư viện, bất chợt nghe thấy giọng nói của anh vang lên. "Tố Uyên, em có muốn ra ngoài một chút không?" Anh hỏi, đôi mắt trong veo như biển cả.

"Em đang học bài, nhưng nếu anh muốn thì em có thể đi một lát." Tôi cố gắng trả lời thật tự nhiên, dù lòng tôi đang cuộn trào.

Chúng tôi đi ra ngoài, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên nền cỏ. Thời Vũ dẫn tôi đến một quán cà phê nhỏ gần trường. Không khí ở đây thật dễ chịu, mùi cà phê phảng phất trong gió, khiến tôi cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết.

Ngồi đối diện anh, tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh đã tạm dừng lại. "Tố Uyên, em có bao giờ nghĩ về những điều lớn lao hơn trong cuộc sống không?" Anh hỏi, ánh mắt sâu thẳm làm tôi như lạc vào những suy tư của anh.

Tôi không thể không suy nghĩ về điều đó. "Có lẽ em chỉ nghĩ về việc vượt qua kỳ thi này," tôi trả lời, giọng nói có chút rụt rè.

Thời Vũ cười nhẹ, “Còn anh thì luôn nghĩ về những ước mơ và hy vọng. Mỗi người đều có những con đường riêng, và có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau trên con đường ấy.”

Những câu nói của anh như một lời hứa, nhưng cũng như một lời tiễn biệt. Tôi chợt nhận ra, trái tim mình đang mong mỏi điều gì đó xa hơn, một điều mà tôi chưa dám thổ lộ. Liệu có phải chúng tôi đang đứng trên bờ vực của những kỷ niệm đẹp đẽ, nhưng cũng đầy nguy hiểm?

Khi buổi chiều tàn, ánh nắng cuối cùng cũng tắt dần. Tôi biết rằng khoảng cách giữa chúng tôi có thể sẽ ngày càng lớn hơn, nhưng một phần trong tôi vẫn hy vọng rằng những kỷ niệm này sẽ mãi là một phần của cuộc đời tôi. Cùng Thời Vũ, tôi cảm nhận được những gì thật sự đáng giá, nhưng liệu có thể nắm bắt được không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play