Những ngày sau buổi trò chuyện ở quán cà phê nhỏ, tôi và Hạ Thời Vũ dường như thân thiết hơn. Anh không chỉ còn là một chàng trai xa vời trong lòng tôi nữa, mà đã trở thành một người bạn, một người mà tôi có thể chia sẻ những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, đôi khi ở thư viện, đôi khi lại ở sân trường hoặc quán cà phê. Thời gian như trôi chậm lại mỗi khi tôi ở bên anh. Những khoảnh khắc mà anh dành cho tôi, dù chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cũng đủ để tôi mang theo niềm hạnh phúc suốt cả ngày.
Những lần ngồi cạnh nhau học bài, tôi cảm nhận rõ hơn sự dịu dàng trong từng cử chỉ của Thời Vũ. Mỗi khi anh cúi xuống, chăm chú đọc sách, ánh sáng hắt lên từ những trang sách khiến khuôn mặt anh trông thật bình yên. Dường như có một thế giới khác mà tôi chưa từng biết đến trong ánh mắt ấy—một nơi mà mọi lo toan đều tan biến.
Một buổi chiều sau giờ học, Thời Vũ rủ tôi cùng đi dạo ở khu công viên gần trường. Tôi không thể từ chối, dù lòng vẫn ngập tràn những băn khoăn. Trái tim tôi luôn muốn được gần anh, nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng giữa chúng tôi vẫn tồn tại một khoảng cách.
Công viên hôm đó ngập tràn ánh hoàng hôn, những tia nắng vàng cam chiếu qua hàng cây, tạo thành những vệt sáng rực rỡ trên mặt đất. Thời Vũ bước chậm rãi bên cạnh tôi, đôi lúc quay sang hỏi về bài tập hay những dự định sau khi tốt nghiệp. Tôi trả lời anh, cố gắng giữ mọi thứ nhẹ nhàng, nhưng sự lo lắng vẫn luôn âm ỉ trong lòng.
"Em nghĩ sao về tương lai?" Anh hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy suy tư. “Em có muốn tiếp tục học đại học ở gần nhà không?”
Câu hỏi của anh làm tôi ngẩn ngơ một lúc. Thật ra, tôi chưa bao giờ nghĩ xa đến thế. Tương lai với tôi luôn mờ mịt, như thể chỉ tồn tại trong những giấc mơ. "Em chưa biết nữa," tôi thú nhận. “Em chỉ muốn cố gắng học thật tốt bây giờ thôi.”
Thời Vũ mỉm cười. “Đôi khi chúng ta không cần phải quyết định mọi thứ ngay. Nhưng anh tin rằng em sẽ tìm thấy con đường của mình.”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh trong ánh hoàng hôn. Mỗi lần anh nói về tương lai, tôi đều cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi như lớn thêm một chút. Thời Vũ có những ước mơ lớn lao, còn tôi, tôi chỉ là một cô gái bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng dù biết vậy, tôi vẫn không thể ngăn trái tim mình rung động.
Khi trời bắt đầu sẫm tối, chúng tôi dừng chân bên một chiếc ghế đá. Hàng cây xào xạc trong gió, và tôi cảm nhận được một sự tĩnh lặng êm dịu đang bao trùm lấy cả hai. Không gian giữa chúng tôi, mặc dù im lặng, lại mang đầy những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Tôi nhìn sang Thời Vũ, anh ngồi đó, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. "Em biết không," anh bỗng nói, “Anh luôn tự hỏi liệu có ai hiểu được những điều anh thực sự mong muốn. Đôi khi anh cảm thấy mình thật cô độc.”
Lời nói của anh làm tim tôi thắt lại. Hạ Thời Vũ, người luôn tỏa sáng rực rỡ trong mắt tôi, lại có thể cảm thấy cô độc sao? Anh có quá nhiều bạn bè, luôn được yêu mến và ngưỡng mộ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh cũng mang trong mình nỗi buồn nào đó.
"Anh không cô độc," tôi nói, khẽ nhích lại gần anh. “Anh có em mà.”
Thời Vũ quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm. Ánh mắt anh làm tôi cảm thấy run rẩy, như thể tôi vừa nói điều gì đó quá lớn lao. Tôi cúi đầu, cảm giác mặt mình nóng bừng.
Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn em.”
Chúng tôi ngồi đó một lúc nữa trước khi anh đưa tôi về nhà. Trên đường về, tôi không thể ngừng nghĩ về những gì mình đã nói. Từng lời nói dường như xuất phát từ tận sâu trái tim tôi, nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào cảm xúc đó.
Dù vậy, từ lúc đó, mối quan hệ giữa tôi và Hạ Thời Vũ dường như đã thay đổi. Những cuộc gặp gỡ trở nên thường xuyên hơn, và tôi bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ anh cũng đang mở lòng với tôi nhiều hơn. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể phủ nhận nỗi lo sợ âm thầm trong lòng—liệu có phải tôi đang mong đợi quá nhiều từ mối quan hệ này? Liệu có phải tình cảm của tôi chỉ là một chiều, còn anh vẫn đang đi trên con đường riêng của mình?
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy trái tim mình lạc lối. Nhưng dù thế nào, tôi biết rằng mình không thể dừng lại. Thời gian bên Thời Vũ là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi, và dù con đường phía trước có ra sao, tôi vẫn muốn nắm giữ từng giây phút này.
Sau buổi tối hôm đó, mọi thứ dường như không còn như trước nữa. Thời gian giữa tôi và Hạ Thời Vũ không chỉ là những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong ngày. Mỗi lần ánh mắt anh chạm vào tôi, mỗi nụ cười dịu dàng hay lời nói an ủi đều khiến lòng tôi chộn rộn. Tôi bắt đầu trân trọng từng khoảnh khắc bên anh, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc trái tim tôi dần chìm vào một thế giới chỉ có duy nhất hình bóng anh.
Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất vẫn là khoảng cách mơ hồ giữa hai chúng tôi. Dù có thân thiết đến mấy, tôi vẫn không thể vượt qua nỗi e dè của mình. Có lẽ vì anh quá hoàn hảo trong mắt tôi—mọi thứ về anh đều khiến tôi cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, thậm chí tầm thường. Nhưng mỗi khi tôi định lùi bước, ánh mắt chân thành và sự quan tâm của anh lại kéo tôi quay trở lại.
Một buổi chiều cuối tuần, Thời Vũ rủ tôi đến nhà sách cũ gần trường. Anh biết tôi thích sách và đã vô tình nghe tôi nhắc đến nơi này một lần. Cảm giác được người mình thương nhớ đến những điều nhỏ nhặt như vậy khiến tôi không thể từ chối, dù biết rằng việc ở gần anh quá lâu sẽ chỉ khiến lòng mình thêm rối bời.
Nhà sách nhỏ xinh, không gian yên tĩnh với mùi gỗ cũ và giấy mới tràn ngập. Thời Vũ cẩn thận lựa sách, mắt anh sáng lên khi cầm một quyển sách cũ trên tay. Tôi đứng bên cạnh, âm thầm quan sát từng biểu cảm của anh. Anh thật đẹp, không phải chỉ bởi vẻ ngoài mà còn vì sự bình thản và điềm tĩnh trong từng cử chỉ.
"Em thích quyển nào?" Anh bất ngờ quay sang hỏi tôi, làm tôi giật mình.
Tôi nhìn quanh, bối rối tìm câu trả lời. Cuối cùng, tôi cầm lên một cuốn sách cũ, bìa đã phai màu nhưng nội dung vẫn nguyên vẹn. "Em thích cuốn này," tôi trả lời nhẹ nhàng.
Anh nhìn quyển sách tôi chọn, cười. “Anh cũng thích cuốn này. Nó đơn giản nhưng sâu sắc.”
Chúng tôi ngồi lại trong một góc nhỏ, chia sẻ về những quyển sách yêu thích. Cuộc trò chuyện của chúng tôi dường như không bao giờ cạn, mọi chủ đề đều mang đến những bất ngờ thú vị. Tôi thích cảm giác khi được ở gần anh như vậy—thật yên bình và thân thuộc, nhưng cũng đầy lo lắng bởi tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi ra về, Thời Vũ bất ngờ mua quyển sách tôi đã chọn, đưa nó cho tôi như một món quà. "Anh muốn tặng em," anh nói, giọng nói ấm áp và chân thành. “Hy vọng em sẽ thích nó nhiều hơn nữa.”
Tôi đón lấy quyển sách, lòng dâng trào niềm hạnh phúc. Một món quà nhỏ, nhưng mang ý nghĩa lớn đối với tôi. Mỗi lần chạm tay vào nó, tôi sẽ nhớ đến khoảnh khắc hôm nay—khoảnh khắc mà Hạ Thời Vũ và tôi cùng nhau chia sẻ niềm vui, dù chỉ là trong thế giới nhỏ bé của sách vở.
Nhưng khi bước ra khỏi nhà sách, lòng tôi lại tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Sự thân thiết này, những khoảnh khắc ngọt ngào này, liệu có phải chỉ là một giấc mơ tạm thời? Tôi sợ rằng tình cảm của mình sẽ sớm lạc lối trong những ảo tưởng mà tôi tự vẽ ra.
Dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng hi vọng.