Thật ra Lê Xuân là một người có thiên phú đặc biệt, loại thiên phú này chính là phục dựng văn vật cổ xưa, nhất là những vật đã bị vỡ, hoặc là tranh vẽ đã phai mờ đều có thể khôi phục được linh khí của nó.
Lê Xuân là một nghiên cứu sinh ở Tử Cấm thành, đa phần thời gian học tập và làm việc đều trải qua ở đó, lúc trước bà đã quyết định là ở luôn tại Tử Cấm Thành để phục vụ cho việc nghiên cứu cổ vật và các ghi chép cổ. Mà bố mẹ bà cũng nghĩ ngành học đặc thù này sẽ rèn dũa nên tính cách con gái, huống hồ con gái đã không có hứng thú với công ty thì cũng không cần phải ép buộc, dù sao vẫn còn có một người con rể tài giỏi chèo chống nghĩa vụ thừa kế.
Cũng có nhiều lúc Lê Xuân bỏ qua công việc bề bộn của mình đến thăm Lam Vọng Long, giữa sự nghiệp và tính yêu, bà chọn tình yêu đơn giản vì trời sinh Lê Xuân đã là người theo chủ nghĩa lãng mạn. Sau này khi Lê Xuân ở lại thành phố A vẫn tiếp tục công việc nghiên cứu và hiếu kính bố mẹ. Hai ông bà họ Lê vì thương con cũng tìm cho Lê Xuân rất nhiều cổ vật, văn tự cổ để bà tiếp tục đi theo ngành nghiên cứu này.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, Lê Xuân cũng đã sinh được hai người con gái, cũng đã tốt nghiệp khóa nghiên cứu sinh, ở trong giới thương nghiệp của thành phố A biến thành một đóa hoa cao lãnh không am hiểu sự đời. Trong giới chuyên môn lại nằm ở cấp bậc nữ thần nghiên cứu, cũng đã có mấy nơi mời bà đến làm việc, mà bảo tàng tại Anh là nơi nhiệt tình nhất, đại sứ quán Trung Quốc ở Anh cũng nhiều lần gửi thư mời, hằng năm cứ đến ngày sinh nhật hay lễ lớn đều tặng hoa tặng quà gửi thiệp mời, mà Lê Xuân cũng đặc biệt quan tâm đến các cổ vật ở đó, mỗi lần bà nhận được thiệp mời đều hỏi qua hai lão Lê gia nhưng cuối cùng câu trả lời vẫn là không đồng ý để bà đến sống ở nơi quá xa như thế. Lê Xuân cũng nhiều lần muốn dứt khoát, không ngờ lần này hai lão Lê gia lại là người mở lời chuyện để bà đi Anh trước.
Lê Xuân đánh tiếng cho bên kia, mà người ở bên kia nói là lời mời của họ tất nhiên vẫn còn hiệu lực, chỉ cần bà đồng ý sẽ ngay lập tức kí hợp đồng, cho nên Lê Xuân bắt đầu từ phía Lam Vọng Long.... Bà rất tự tin sẽ thuyết phục được chồng, dù sao chồng bà cũng là người đàn ông rộng lượng, nếu bà không ở trong nước nữa thì chồng cũng không cần mỗi ngày dù công việc bận rộn sẽ chạy về nhà ăn cơm cùng bà, ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc đến khuya...... Theo như lời của Hồ Quỳnh, thì bà là người không thể sống độc lập, làm cho Lam Vọng Long luôn phải bận tâm chăm sóc.
Lê Xuân còn đang mãi nghĩ xem sẽ phải mở lời thuyết phục chồng như thế nào, thì Lam Vọng Long đã mang theo khuôn mặt khó ở về đến nhà.
Nét mặt của Lam Vọng Long cực kì nghiêm túc, "Nghe nói em muốn đi Anh?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT