Sau khi rời khỏi nhà họ Cổ, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc. Âu Vân Khai trước tiên là đưa Vinh Mẫn Giai về tới tận cửa nhà rồi mới quay đầu xe còn lại ba người về nhà Lục Thiên Phóng, sau đó chào nhau một tiếng thì ai nấy về phòng riêng.
Lục Thiên Phóng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, không làm cách nào đẻ ngủ được, lôi di động ra lên mạng một chốc. Hai mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình như đầu lại nghĩ đâu đâu, hắn đang nghĩ về chuyện hôm nay, Lục Thiên Phóng vẫn tin mình đang làm chuyện đúng, cho dù....cho hắn một cơ hội để lựa chọn lại thì hắn nhất định chọn cách nói tất cả mọi chuyện cho hai ông bà họ Lê, tránh việc đêm dài lắm mộng.
Chẳng biết qua bao lâu, ánh sáng bình minh xuyên qua tấm rèm cửa sổ, Lục Thiên Phóng ở trên giường ngồi bật dậy, chạy đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu.
Hắn nhìn kệ bếp, có gạo còn có mấy loại đậu, hắn học theo điệu bộ của Uông Tư Điềm lấy nồi cơm ra, sau đó cho gạo vào, đổ nước rồi lấy tay bắt đầu đảo loạn lên, sau đó cẩn thận chắt nước đi, rồi lại cho nước vào, lại tiếp tục bỏ nồi nhôm vào nồi cơm điện, cắm dây, sau đó đứng ngốc lăng nhìn vào mấy cái nút chế độ nấu ở trên nồi cơm điện.
"Nè? Anh làm chi đó?" Uông Tư Điềm vỗ vai hắn. Mặc dù lúc đó cô không thể hiểu vì sao nửa đêm Lục Thiên Phóng lại chạy đi tìm hai lão Lê gia để nói chuyện, lúc sau về nhà rồi cô vẫn còn suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được, nói là có nguyên tắc của riêng mình cũng không phải, giống như là nổi loạn vậy.
Chỉ tiếc là trong xã hội hiện nay có rất nhiều người đi theo chuyện phản nghịch, rất ít ai có nguyên tắc. Mới đầu không phải là đều nói là tự lâp nghiệp hay sao, cuối cùng lại biến thành cầm tiền mồ hôi nước mắt của đấng sinh thành ra ngoài ăn chơi cho bằng hết, sau lại về nhà ăn bám gia đình. Còn có sống chết vì tình yêu, nói là tình yêu là cao nhất, bất chấp mọi loại can ngăn của bố mẹ, vậy mà đến lúc làm đám cưới lại có thể ngửa tay đòi tiền mua nhà, mua xe, còn nhờ hai ông bà già trông con dùm mình. Hô hào lý tưởng, "giấc mộng vĩ đại" vậy mà một đồng tiền kiếm được lại không đồng nào rơi đến tay đấng sinh thành; về đến nhà lại đòi ăn đòi mặc, có chút không vừa ý lại nhấm nhẳng cha mẹ cả ngày.
Loại người như vậy cho dù là sống đến tám mươi tuổi cũng không thể trưởng thành nổi, chỉ có thể xem như là "con nít". Lục Thiên Phóng ở trong mắt Uông Tư Điềm vẫn là "con nít" như vậy đấy, chuyện hắn dựa vào cha mẹ giống như việc đúng lý hợp tình vậy, thậm chí vì chuyện này mà trên mặt Lục Thiên Phóng luôn có hai chữ "thản nhiên". Gặp việc khó thì chạy đến ôm chân mẹ nhờ giải quyết, đối với bố dù náo đến cỡ nào thì luôn đầu tiên chạy đến chỗ ông lấy "tiền tiêu vặt". Hiện tại thì mang tiếng là tự mở công ty nhưng lại là dùng bất động sản của mẹ để làm trụ sở, ra ngoài làm công vụ thì đi xe của bố, ngay cả đến vấn đề thuế má tài chính đều phải dựa vào bên phòng tài chính kế toán của công ty bố hắn hay sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT