Chu Bá An năm nay năm mươi hai tuổi, thoạt nhìn so với bạn bè cùng tuổi già hơn nhiều, tóc hoa râm, người có hơi gầy, dáng người lại cao, khuôn mặt nhuốm màu phong sương, mấy năm nay ông đưa vợ và con gái đi tìm con nên cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi. 
Vợ Chu Bá An, Trương Cẩn năm nay năm mươi mốt tuổi, bởi vì tâm bệnh nên đã nghỉ làm, từ một người phụ nữ thành đạt biến thành một người buộc tóc đuôi ngựa, quần áo mặc trên người tuy sạch sẽ nhưng lại mang kiểu dáng cũ, mà tóc đã gần như bạc trắng, xen lẫn với từng cụm tóc đen trông khá là kì dị, khuôn mặt đều là nếp nhăn, thoạt nhìn rất khắc khổ. 
Con gái họ là Chu Phán dường như lại là người có tinh thần nhất, mặc áo sơmi trắng, quần bò, 
tóc buộc đuôi ngựa, đôi mắt to sáng lộ ra vẻ nhạy bén. 
Chu Mân xoa xoa tay, bà chưa bao giờ căng thẳng như thế này, cũng đã lâu không vui vẻ như thế này, Chu Dương là giống như vết thương lòng của cả gia đình, chuyện này có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Bà nội Chu vì thương nhớ cháu trai nên hằng ngày đều áy náy trong lòng, cháu trai mất tích hại hằng ngày con trai và con dâu đều khóc lóc "Dương Dương! Tìm Dương Dương!" Lúc ấy, cả Chu Bá An và Trương Cẩn bởi vì mẹ mình làm lạc mất cháu trai nên căm hận bà, thậm 
chí tận hai năm họ không nói với bà câu nào. 
Ông nội Chu mất sau khi cháu gái chào đời, lúc ông đi cũng đã quá già nên không còn minh mẫn, trí nhớ hỗn loạn. Lúc có cháu gái còn tưởng đó là Chu Dương, không ngừng khen cháu trai, trước khi chết còn luôn miệng dặn dò cháu đích tôn, sau cùng là mỉm cười mà chết. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play