Lục Thiên Phóng biết mình chọc sợi thịt, ông chú nhất định sẽ đến gây sự, không ngờ là..... Hắn giận dữ cười, "Cậu, cậu từ từ nói, cháu nghe không hiểu, cậu nói là muốn lấy xe của cháu à?" Lưu Phượng Vũ đến đòi lấy con xe Mercedes mà Lục Thiên Phóng đổi của Lục Hạc Minh.
"Thiên Phóng, tuy rằng bố chỉ có mình cháu là con, ở nhà cháu muốn lấy gì thì lấy, nhưng xe là của công ty, thiếu một chiếc nên trong bộ phận bố trí phương tiện rất rối loạn...... Năm ngoái rồi năm nay bận rộn, bọn họ không tiện tìm bố cháu nên đến tìm cậu hỏi."
"Cậu đừng nói nữa, cháu hiểu." Lục Thiên Phóng lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn, "Bây giờ cháu không rảnh, phiền chú tự lái xe về, nhờ bên phương tiện thêm phiền."
Lưu Phượng Vũ không ngờ Lục Thiên Phóng trả xe dễ dàng như vậy, hơn nữa một lời khó nghe cũng không nói. Vốn là Lưu Phượng Vũ muốn mượn chuyện đòi xe khích tướng Lục Thiên Phóng, nhờ chuyện nháo lần này muốn mọi người truyền ra ngoài nhân cách xấu của hắn, ai ngờ Lục Thiên Phóng lại không theo kế hoạch Lưu Phượng Vũ đề ra....
Lục Thiên Phóng trong lòng cười gằn, hắn đã sớm biết ông cậu họ này của mình không có tiền đồ gì lớn, bố già nhà hắn nói ông cậu này tinh mắt nhưng thiếu động lực, chí lớn nhưng tài mọn, tâm nhãn nhỏ. Nếu như không phải bố già và dì Nghiên Nghiên biết nắm bắt cơ hội, đốc thúc ông cậu này làm việc thậm chí trơ giúp đủ đường để hoàn thành kế hoạch, có khi cũng biến thành say rượu nói suông thôi. Thậm chí đã đến cái tuổi này rồi còn "đi vào bụi hoa", căn bản linh khí cũng đã bị hồ ly tinh kia hút khô rồi, còn sợ bố mẹ mình có cái nhìn không tốt về sợi thịt nên vì vợ chưa cưới chạy đi tìm chỗ dựa mới, đúng là không đáng mặt một thằng đàn ông.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, cũng không có ý che dấu nội tâm, trên mặt toàn là vẻ khinh thường, vốn dĩ Lưu Phượng Vũ muốn lấy chìa khóa đi, lại nhìn thấy vẻ mặt này, nhớ tới người yêu, phẫn nộ lại dâng lên. Mình là trưởng bối của Lục Thiên Phóng, lúc nhỏ hay ngồi trên đùi mình, còn đòi mình dẫn ra ngoài chơi, nào ngời thằng nhóc này lớn rồi lền trở mặt, đùa giỡn vị hôn thê không nói, còn dám dùng ánh mắt như thế nhìn mình, giống như bọn họ chỉ là con chó của Lục gia, có thể tùy ý ức hiếp, "Lục Thiên Phóng, ánh mắt đó là ý gì?"
"Ánh mắt cháu như thế nào cháu không thấy, cậu nói xem đó là ánh mắt gì?" Vẻ khinh thường của Lục Thiên Phóng càng đậm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT