Du Trân mang theo buồn bực trong lòng, về đến nhà chồng càng khiến cô không vui nổi, nhà chồng cô ở khu tập thể của một công ty nhà nước cũ, lúc cô và chồng kết hôn là ở thành phố A, còn làm lễ mời ở nhà chồng cũng chỉ về có hai ngày. Bố mẹ chồng cô cũng vì để con trai và con dâu có tân phòng nên đã bán căn nhà cũ đi, sau đó đưa cho Văn Quảng mười lăm ngàn, nhưng mà căn nhà mới này cô cũng chỉ về ở có hai ngày, cũng không có thừa tiền mà đi trang trí nó làm gì, không bằng tiết kiệm thêm một chút để mua nhà ở thành phố, lúc đó Du Trân còn hỏi một câu: "Nhà ở thành phố đứng tên ai?" 
Vậy mà Văn Quảng khó chịu đến những một tuần lễ, nói là số tiền này là vốn mua quan tài của bố mẹ, thêm cả tiền bán nhà, đứng tên ai thì thế nào? Là con cái sao lại có thể tính toán với cả bố mẹ mình, sau đó còn nói là bố mẹ đã nuôi hắn vất vả biết bao nhiêu, vân vân, nhưng mà mấy lời này Văn Quảng đã nói đến nhàm rồi, từ lúc Du Trân và Văn Quảng quen nhau lần nào hắn cũng kể là bố mẹ mình cực khổ như thế nào, tuổi đã lớn vẫn cố đi làm kiếm tiền nuôi hắn học đại học. Mới đầu Du Trân còn rất cảm động, nhưng càng nghe càng thấy phiền, nói như hắn thì mấy nhà nuôi con gái chắc không vất vả, là con gái thì không cần phải học không cần phải lăn lộn mưu sinh hay sao, bố mẹ cô vì nuôi con gái một như cô cũng sống không dễ dàng có được không vậy? 
Nếu như lúc đó không phải vì hai người đã cùng nhau trải qua bảy tám năm yêu nhau, tình cảm cũng dần dần chuyển thành tình thân, cho dù nắm tay nhau cũng như tay trái cầm tay phải nhưng mà nếu thật sự chia tay thì giống như chặt mất da thịt trên cơ thể thì Du Trân cũng muốn bỏ hắn. Mọi người đều nói đàn ông Đông Bắc phóng khoáng, nhưng khi bạn thực sự gặp mới hiểu được thế nào là trong chăn có rận. 
Hai người tranh cãi một lúc lâu, không ai chịu nhường ai thì mẹ chồng mới nói là nhà đứng tên Văn Quảng, lúc đó hai người bọn họ còn chưa đăng kí kết hôn nên nhà viết tên ai cũng không phải chuyện Du Trân có thể quản. Lúc làm lễ đính hôn người nhà bọn họ làm bộ giống như là cô con dâu này ép mua nhà mới chịu làm đám cưới vậy. 
Trái tim Du Trân cũng trở nên lạnh lẽo, cho nên đám cưới nhà cô không bỏ ra một cắc bạc nào, kết hôn cũng chỉ ở lại có một đêm. Ngày hôm sau cô xách cái vali, còn không thèm mở ra, đòi đi, nhưng mà Văn Quảng có tâm muốn ở thêm hai ngày, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của cô, cũng đành đi theo. 
Sau đó, mẹ chồng cô chủ động đến thành phố A thăm bọn họ, nói là nhà sau này là của hai vợ chồng, cho nên phòng lớn của căn nhà sẽ để dành cho bọn họ, còn ông bà ở phòng dành cho khách. Lúc đó mẹ ruột của Du Trân cũng khuyên con gái, nói rằng lúc làm đám cưới là cô không đúng, dù sao hai vợ chồng cũng không ở quê cho nên nhường phòng chính cho bố mẹ chồng, phòng cho khách thì cứ để trống như thế. 
Vậy mà lúc đến nhà, người mở cửa đón là cô em chồng, lúc ấy Trương Văn Anh nhìn cháu trai ngủ say trên tay anh trai, "Anh chị cho cháu vào trong phòng ngủ đi, ở trong phòng đỡ ồn ào hơn." Sau đó bế cháu trai đi vào phòng ngủ chính, Du Trân đi theo nhìn, trong phòng ngủ để la liệt đồ đạc của em chồng, ảnh cưới của hai vợ chồng nhà cô bị xếp vào một góc phòng như là đang triêu ngươi Du Trân. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play