Cái này gọi là khí chất, cho dù Lục Thiên Phóng chỉ là một tên công tử bột, thì cũng là công tử bột giàu nhất thành phố này, cho dù hắn có nói đùa nhưng chỉ cần không cẩn thẩn khí thế kia cũng dọa cho người khác khiếp vía.
Lão hồ ly Vưu Vạn Phát cũng có hơi sợ nhưng mà ở ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, chị Hà lại có hơi hoảng hốt, phàm là những người có tiền thì đều có quyền, tiền và quyền luôn luôn tỉ lệ thuận với nhau, mấy năm nay quả thực bọn họ lừa đều nhắm vào người có tiền nhưng mà loại tài hùng thế lớn như Lục gia thì chưa bao giờ, vậy mà giờ bọn họ lại đang ở trên đất của Lục gia, cô theo đến đây để kiếm chác chứ không phải để bán mạng....Cô liếc Mỹ Kiều....con nhóc kia hai mắt sắp biến thành hình trái tim, nhìn chằm chằm Lục Thiên Phóng không cần nghĩ cũng biết là nó đang suy tính cái gì.
Để đối phó với Lục Thiên Phóng, Từ Tĩnh Trung đã nghĩ ra thêm kế hoạch dự phòng nếu bị nghi ngờ, nhưng mà lần này giao ra số tiền lớn như thế cũng qúa dễ dàng, chỉ sợ có tai họa về sau. Vốn dĩ, kịch bản của Từ Tĩnh Trung chả khác gì phim truyền hình dài tập, đầu tiên là để lộ manh mối, nói là vì Vưu gia đòi trước mười vạn; một tháng sau làm khó dễ, nói là Vưu gia đổi ý đòi 150 ngàn. Nửa tháng sau thì đòi thành 2 triệu, nếu không thì tập hợp lại bạn bè cũ cùng nhau góp vốn! Chỉ cần một thứ trong đống báu vật kia bán ra đã có giá hơn 10 triệu!
Bây giờ chuyện này coi như đổ bể, truyền hình dài tập lại bị rút ngắn, quá trình trung gian cũng bị cắt mất, cũng không kịp để Từ Tĩnh Trung đánh được đòn tâm lý nào, cứ như vậy mà chốt giá 6 triệu.....Rõ ràng là một nhát dứt khoát, vốn còn định tốn chút công phu mồm mép, ai ngờ Lục Thiên Phóng lại chi tiền hào phóng như vậy, nhưng mà chuyện quá dễ dàng thì lại khó tin.
Lục Thiên Phóng nhìn sự hoảng sợ trên mặt mấy người kia liền đắc ý liếc mắt qua Uông Tư Điềm, Uông Tư Điềm bóp trán, ông anh này thật sự là không sợ cái gì hết a, lão già lăn lộn trên giang hồ còn bị dọa mất mật.
Trên đời này Lục Thiên Phóng chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, nhưng.....sắc mặt Uông Tư Điềm thì có, hắn cũng biết là vừa nãy mình làm hơi quá rồi, ho nhẹ một tiếng, "Chỉ là mấy người làm sao chứng minh được là báu vật phục quốc có tồn tại? Nếu thật sự có thì làm sao có thể chứng minh là ông chưa đem báu vật nộp lên chính phủ?"
Đây tất nhiên cũng nằm trong kịch bản của Vưu Vạn Phát, lão lấy khăn che lên miệng ho khan vài cái, "Gia tộc của tôi chưa bao giờ quên đi đại nghiệp phục quốc làm sao lại có thể đem báu vật nộp lên chính phủ chứ, chỉ đáng thương bác trai và bác gái của tôi, rõ ràng là kim chi ngọc diệp nhưng lại phải lăn lộn kiếm tiền.... Bọn họ...."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT