Ở vùng quê Đông Bắc, bạn làm thế nào để thể hiện mình là người có tiền? Bạn mang chiếc túi LV hàng hiệu, người ta nghĩ bạn mua đại cái túi đó với giá mười lăm tệ trên vỉa hè, nào biết đó là hàng thật giá thật. Cho nên, bạn chỉ cần mặc chiếc áo lông chồn, mang vòng cổ bằng vàng rồi bước ra từ một chiếc xe con. Khi đó bạn mới là người có tiền!
Nhà họ Bạch có ba người con, cũng chỉ có Bạch Tiểu Hồng phát tài ở thành phố A là ảnh hưởng phong cách từ con gái bà. Sau khi cập nhật được mốt thời trang đang thịnh hành, bà đưa hết tất cả áo lông chồn về quê cho bà ngoại Bạch, bản thân thì mặc các loại hàng hiệu khác. Cho nên khi về quê thăm Vinh Lượng, bà đã cố tình mặc chiếc áo lông cừu Cashmere để cho ông ta thấy bà sống rất tốt, rất có điều kiện.
Vì vậy chuyện đầu tiên Vinh Mẫn Giai làm khi xuống xe là nửa che lại đôi mắt. Người già mặc áo lông chồn đen, người trẻ thì mặc áo lông chồn màu. Khi vào đồn công an chuyện đầu tiên tất nhiên là cởi áo lông ra, lộ ra sợi dây chuyền vàng lớn bên trong. Lúc này việc Vinh Mẫn Giai không dám nhìn thẳng so với người bị ánh sáng làm chói mắt rất giống nhau.
"Cậu lớn, cậu nhỏ, sao hai người lại đưa cả bà ngoại, mợ và các em họ đến đây?"
Bạch Tiểu Sơn cười hắc hắc: "Còn không phải bà ngoại sợ con có chuyện sao." Trong mắt người dưới quê, chuyện phải đến đồn công an là chuyện rất lớn, phải huy động lực lượng thanh thế cả nhà. Con gái mà bị đưa đến đồn công an xem như một nửa thanh danh đã mất. Con gái người ta trong sạch không có việc gì sao phải đến cái chốn đó chứ? Vì vậy mấy chuyện tranh chấp cãi nhau vặt vãnh tự mình giải quyết là được. Mà tranh cãi lớn đồn công an thị trấn cũng giải quyết không được, trực tiếp đưa lên huyện hoặc thành phố. Lại nói đồn công an thị trấn đã lâu không có náo nhiệt thế này.
Người nhà họ Vinh cũng chẳng yếu thế, mấy đời nhà bọn họ đều sinh sống ở đây. Cô bảy, dì tám, chú ba, cậu hai nhà bọn họ gom lại vừa đủ một phòng. Chỉ là không hề mang mùi thuốc súng nồng nặc nên có như trong truyền thuyết.
Đơn giản là vì mấy năm nay Triệu Phượng đã đắc tội không ít thân thích của nhà họ Vinh, vừa độc mồm vừa điêu ngoa lại chẳng hiếu thuận. Còn Vinh Tranh là con thỏ chuyên ăn cỏ gần hang, cả ngày chỉ biết lừa ăn gạt uống họ hàng hai bên. Thân thích nhà họ Vinh bất mãn với hắn cũng không phải ngày một ngày hai. Đừng nói tới quan hệ máu mủ gì, giúp đỡ nhau cũng chỉ là ngoài mặt. Cho dù mấy chục năm sau, cho không cũng chẳng có ai dám nhận mẹ con bọn họ cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play