Khi Uông Tư Điềm dậy chuẩn bị bữa sáng thì bắt gặp Âu Vân Khai đang tập võ ngoài sân thượng, anh cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần tập màu trắng, mỗi một chiêu thức mặc dù nhìn không quá đẹp mắt nhưng sức công phá đến mười phần.
Mặc dù các múi cơ trên cơ thể anh nhìn không quá lố như các vận động viên thể hình nhưng có thể nhìn thấy rõ nó rất khác biệt với người thường, và đặc biệt là các múi cơ "nảy" theo cử động của tay chân.
Thực ra thì Uông Tư Điềm khá nghi ngờ chuyện tay không tấc sắt lại có thể "nhỡ tay" đánh chết người, nhưng sau khi nhìn những đòn đánh của Âu Vân Khai cô mới nhận ra võ thuật Trung Hoa có bao nhiêu tinh túy, tuyệt đối không phải là khoa chân má tay.
Âu Vân Khai cảm giác có người đang nhìn mình nên dừng lại một chút, quay đầu nhìn Uông Tư Điềm đang đứng trong phòng bếp nhìn mình với cánh cửa nhà bếp mở rộng. Năm nay Âu Vân Khai hai mươi lăm, một nửa thời gian là sống trong tù, đừng nói là phụ nữ, cho dù là một con chuột cái cũng chưa từng nhìn thấy.
Sau khi ra tù một năm thì cũng có gọi là gặp được phụ nữ, nhưng bất kể là bạch phú mỹ bên cạnh ông chủ, hay là mấy dì dọn vệ sinh ở công ty, anh đều không mấy quan tâm; nhưng chỉ đến khi gặp Uông Tư Điềm lại nhìn rất kĩ. Cô có một đôi lông mày rậm và đôi mắt to, làn da trắng nõn... chắc cũng được xem là mỹ nữ đúng không?
Mặc áo ngủ bằng nhung màu tím nhạt in hình những chòm sao cũng tính là đáng yêu nhỉ? Tóm lại anh cảm thấy mình hình như có hơi....nóng? Xấu hổ? Ngại ngùng? Những thứ này đều rất kì lạ, sau này lúc tập võ anh nên mặc quần áo đầy đủ thì hơn.
Trong lòng Âu Vân Khai ngổn ngang bao cảm xúc phức tạp nhưng trong mắt Uông Tư Điềm là cảnh anh lạnh lùng liếc một cái, sau đó cầm khăn bỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT