Tịch Phong Hà thấy Chu Khinh đăm chiêu, lòng thầm thở dài. Chu Khinh là cung nữ nhất đẳng theo hầu nàng, đương nhiên có quyền cho phép tiểu cung nữ xuất cung, sở dĩ dẫn Vân Chi tới đây là vì nàng ta thấy được bóng dáng nàng ta trên người Vân Chi.
Bởi vì nhà nghèo, Chu Khinh bị bán cho Tịch phủ, vừa tới đã làm nha hoàn thiếp thân của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt, khoảng thời gian ở Tịch phủ của Chu Khinh không tệ.
Ngày mười lăm tháng tám năm đó, Tịch Phong Hà và phụ mẫu tới chùa cầu phúc, phụ thân Chu Khinh bệnh chết. Hôm ấy Tịch Phong Hà không mang Chu Khinh theo, bảo nàng ta ở lại trong phủ. Quản sự ghen ghét nàng ta được Tịch Phong Hà sủng ái, không cho phép về nhà, Chu Khinh không kịp gặp mặt phụ thân lần cuối. Tuy sau này Tịch Phong Hà bảo phụ thân đuổi quản sự, nhưng việc này mãi mãi trở thành nỗi đau trong lòng Chu Khinh. Ngoài mặt nàng ta ra vẻ chuyện cũ đã qua, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, nàng ta vẫn ân hận.
Thấy Chu Khinh im lặng, Tịch Phong Hà biết nàng ta lại nhớ phụ thân. Tịch Phong Hà vỗ bả vai nàng ta, khuyên nhủ: “Chu Khinh, chúng ta xuất cung đi. Ta muốn ăn điểm tâm Ẩm Hòa Lâu, với cả… muốn tới Túy Hoa Lâu nghe Chiết Phiến cô nương hát hí khúc. Đã lâu ta chưa được nghe.”
Chu Khinh bị nàng chọc cười, mắng: “Người là Hoàng Hậu nương nương, sao lại tới chốn ăn chơi đàng điếm đó?”
“Ăn chơi đàng điếm? Túy Hoa Lâu là hoa lâu đứng đắn, cô nương nơi đó chỉ bán nghệ không bán thân. Nếu Chiết Phiến cô nương nghe lời ngươi nói, chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem.”
“Lỡ Hoàng Thượng biết…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT