Sau khi làm hòa với Cố Chung Việt, hai người dạo quanh hành cung chưa được bao lâu, Tịch An Hành đã gửi phong thư kêu trở về. Trong thư chỉ viết vài chữ: “Bệ hạ bệnh nặng, mau về gấp!” Cố Chung Việt thấy nàng run rẩy cầm bức thư, tò mò nhìn sang, sắc mặt tái mét. Hắn hoảng hốt nắm chặt bức thư, “Lan Sùng, chuẩn bị ngựa. Chúng ta hồi cung!”
“Ta cưỡi ngựa cùng chàng.” Tịch Phong Hà nói.
Cố Chung Việt không hề nhìn nàng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, “Không cần, nàng theo a tỷ về đi. Ta bảo Lan Sùng hộ tống hai người.”
Tịch Phong Hà còn muốn an ủi hắn vài câu, lại thấy Cố Chung Việt hoang mang lo sợ. Nàng không muốn làm phiền hắn, nhỏ giọng đồng ý, ngây ngốc nhìn Cố Chung Việt rời đi.
Sau chuyện bức thư của Đức phi, Tịch Phong Hà rất ít khi nói chuyện với Cố Chung Khanh. Cố Chung Khanh cũng gỡ ngụy trang, nào còn nhiệt tình hòa đồng, thấy nàng thì chỉ gật đầu, ngay cả một nụ cười cũng không bố thí. Tịch Phong Hà thổn thức lúc trước nàng ấy diễn quá tròn vai, ghét nàng đến vậy mà vẫn tỏ vẻ nhiệt tình. Tịch Phong Hà cũng lười bắt chuyện với nàng ấy, hai người không mặn không nhạt ở chung.
Trên đường hồi cung, Tịch Phong Hà và Cố Chung Khanh ngồi chung một xe. Cố Chung Khanh lau nước mắt, hai mắt sưng phù, vừa nhìn đã biết khóc rất lâu. Tịch Phong Hà thương xót, thù hận gì đó ném ra sau, dịu giọng an ủi: “Công Chúa yên tâm. Trong cung có nhiều Thái y y thuật cao siêu, bệ hạ sẽ không sao đâu.”
Cố Chung Khanh rưng rưng nước mắt, oán hận trừng nàng, khàn giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu không phải ngươi, sao phụ hoàng lại như vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT