Cố Chung Khanh lại gần, thấy Tịch Phong Hà đang run rẩy thì khó hiểu, thân thiết hỏi han: “Sao vậy? Lạnh à?”
Tịch Phong Hà lấy lại tinh thần, cảm giác vừa rồi mình hơi quá đà, nàng mỉm cười đáp: “Lần đầu tới đây nên không ngủ được.”
Một cơn gió thổi qua, Tịch Phong Hà lại rùng mình.
Cố Chung Khanh thấy vậy, nói rằng buổi đêm ở hành cung khá lạnh, bảo nàng mau chóng về phòng nghỉ ngơi.
Vừa rồi bị dọa sợ, Tịch Phong Hà có hơi mệt mỏi. Nàng dặn Cố Chung Khanh cũng nên nghỉ ngơi sớm, xoay người rời đi.
Nhìn Tịch Phong Hà vội vàng chạy biến, nụ cười trên môi Cố Chung Khanh dần tắt. Ánh mắt nàng ấy tràn ngập thù hận, nhếch môi mỉa mai: “Tịch Phong Hà, chờ xem.”
Bầu trời tối đen như mực, trăng sáng sao thưa, mây đen kéo qua che lấp ánh trăng, bầu không khí u ám ảm đạm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play