Tối hôm đó, Hứa Phong đang nửa tỉnh nửa mê thì bỗng cảm thấy một cơ thể nóng rực áp lên người, theo sau đó mà hơi rượu nồng nặc.

Hứa Phong vừa mở mắt là thấy khuôn mặt đầy vẻ tủi thân của Văn Ý.

Từ trước tới nay Hứa Phong chưa bao giờ thấy hắn như thế, hệt như chú chó con bị bỏ rơi vậy.

Hắn nắm chặt bàn tay Hứa Phong áp lên hai gò má đỏ bừng của hắn.

"Vợ ơi, nó nói tình yêu của em là anh trộm." Giọng hắn toát lên vẻ đáng thương: "Nó còn bảo anh không biết quý trọng em, không phải anh không quý trọng, anh chỉ tạm thời không biết nên đối mặt em như thế nào..."

"Văn Ý, tôi không phải vợ anh, lễ đính hôn vừa bắt đầu thì anh đã bỏ đi, cho nên thậm chí tôi còn chẳng phải vị hôn thê của anh." Hứa Phong lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

Như bị những lời này của Hứa Phong làm tổn thương, Văn Ý khựng người cứng ngắc ra đó, men say trong mắt dần tan, hắn dần tỉnh táo lại.

Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn chọn giả say, như thể không có chuyện gì mà tiếp tục cọ Hứa Phong: "Không đâu, Tiểu Phong của anh thích anh nhất, cô ấy là người vợ duy nhất của anh."

Nhưng khi nghe thấy thế, Hứa Phong cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Hứa Phong nói: "Văn Ý ạ, từng này tuổi đầu rồi, còn diễn mấy trò này nữa cũng vô nghĩa thôi. Anh mà kiên trì chỉ quỳ gối dưới váy Dung Yên như lúc trước không thôi thì có khi tôi còn tôn trọng anh đôi chút."

Cuối cùng Văn Ý bị lời này của Hứa Phong chọc giận.

Hắn siết chặt nắm tay đ.ấ.m mạnh lên chiếc gối đầu bên cạnh Hứa Phong, khiến cả nửa cánh tay lún xuống chiếc gối lông ngỗng mềm mại.

Thật lâu sau, Hứa Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt vằn đỏ của hắn.

"Vậy anh phải làm sao bây giờ? Từ lúc sinh ra tới giờ, ba mẹ chỉ coi anh là công cụ, lúc trước nếu không có Dung Yên làm chỗ dựa cho anh thì anh đã sớm không sống sót được nữa. Em khiến anh phải làm sao bây giờ!"



Hắn đau đớn gào lên, tiếng gào ấy toát lên sự tuyệt vọng tột cùng.

Một lát sau, như tìm được phương hướng, hắn dịu giọng xuống: "Suy cho cùng là tại trước kia em làm sai quá nhiều, ngoan nào, em đừng sợ, anh không trách em đâu."

Đồ đ//iên!

Hứa Phong lạnh lùng nhìn hắn đau đớn, nhìn hắn giãy dụa.

Hứa Phong đáp: "Đúng vậy, cô ta vô tội như thế, tốt đẹp như thế, vậy tại sao anh không cưới cô ta đi, không muốn sao?"

"Văn Ý, rốt cuộc anh có tự ý thức được không, dáng vẻ này của anh ti t//iện đến mức khiến người ta sợ hãi."

"Bảo sao Dung Yên không yêu anh, anh vốn không xứng được bất cứ ai yêu, quá khứ coi như Hứa Phong mắt mù rồi."

"Câm miệng!"

Không biết bị câu nào kích thích mà hắn đột nhiên ép Hứa Phong xuống, hai tay b//óp chặt cổ Hứa Phong.

"Rõ ràng là em nói sẽ tốt với anh mãi, là em nói muốn ở bên cạnh anh." Hắn nhìn Hứa Phong, giọng nói vẫn đầy tuyệt vọng như trước: "Em đang nhìn anh với ánh mắt gì vậy? Không phải em yêu anh nhất sao? Tại sao anh không cảm giác được tình yêu của em nữa?"

Hắn gào lên, trong giọng nói ấy toát lên sự bất lực và khủng hoảng mà chính hắn chưa từng phát hiện. Nước mắt đã làm nhòe đi đôi mắt hắn, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh nhìn Hứa Phong, cố tìm chút tình yêu trên khuôn mặt Hứa Phong.

Hứa Phong bị hắn bóp tới mức hai gò má đỏ bừng lên vì sung huyết, nhưng Hứa Phong chỉ cười lạnh nhìn hắn.

Đúng, chính là như thế, bóp ch//ết Hứa Phong đi, kẻ khác ăn cỗ của cô, còn anh ta sẽ ăn súng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play