Thế nhưng, trước khi Hứa Phong tắt thở, Văn Ý chợt hoàn hồn, rồi vội rút tay lại.
"Em đang cố ý chọc giận anh... Em lại thật sự thà ch//ết cũng không chịu ở lại bên anh nữa."
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể vốn cao ráo của hắn như còng hẳn xuống, trông cực kỳ thảm hại.
Hắn cúi người ho khan, rồi lại bắt đầu tự an ủi bản thân như một gã đ//iên.
"Không đâu, em vẫn yêu anh mà, Tiểu Phong, em chỉ giận anh thôi, anh sẽ dỗ dành cho em hết giận."
Dứt lời, hắn cúi người xuống, ôm chặt Hứa Phong vào lòng.
"Anh cưới em nhé, được không? Chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, không quan tâm chuyện người khác, sau này chỉ có hai ta thôi..."
Giọng hắn nghèn nghẹn, nước mắt thấm ướt bả vai Hứa Phong.
Hứa Phong dốc sức đẩy hắn ra, rồi trở tay cho hắn một cái tát thật mạnh.
Cảm thấy chưa hả giận, Hứa Phong với lấy đèn bàn đầu giường, gối đầu, cốc nước và tất cả những thứ gì có thể với tới ném hết vào người hắn.
"Văn Ý, có giỏi thì anh g//iết tôi đi, đừng nói mấy lời sến sẩm này tra tấn tôi nữa." Hứa Phong quát to lên với anh ta.
Văn Ý bị cốc nước đập trúng trán, m.á.u tươi nhỏ ra, lăn trên khuôn mặt hắn.
Cuối cùng hắn im lặng đứng dậy, nhặt chiếc áo vest rơi một bên lên.
Lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên cười cười như tự trào phúng:
"Hứa Phong, cô trách cứ tôi thiên vị Dung Yên, nhưng cô có thật sự trong sạch không? Nay Tạ Thư Dư vì cô mà đoạn tuyệt với nhà họ Dung, Tống Nhiên cũng chỉ quan tâm tới cô, cô có dám nói mình không có gì với bọn họ không?"
"Anh nói đúng, hóa ra bọn họ tốt với Hứa Phong tôi như vậy, vậy tôi càng nên từ bỏ anh mà chọn bọn họ mới đúng."
Hứa Phong cười to sau lưng anh ta. Văn Ý như bị tiếng cười của Hứa Phong làm tổn thương, tức thì bỏ chạy trối chết.
Chờ tới ngày hôm sau, một người mà Hứa Phong không ngờ xuất hiện.
Là Dung Yên.
Dựa theo những gì cô ta nói, Văn Ý đã tới tìm cô ta để giải thích mối quan hệ của bọn họ cho Hứa Phong biết.
Cô ta mặc chiếc sườn xám màu trắng, tóc được vấn lên đẹp đẽ, mỉm cười ngồi trước mặt Hứa Phong.
Nhưng chỉ vừa ngồi xuống, cô ta đã ra vẻ buồn rầu thở dài một tiếng: "Nhưng chuyện A Ý thích tôi thì ai ai cũng biết, thế này bảo tôi biết giải thích thế nào cho rõ ràng chứ?"
Hứa Phong không để ý cô ta, chỉ nhìn vào chiếc khăn lụa trên cổ cô ta mà thất thần.
Nhưng dáng vẻ như thất hồn lạc phách này của Hứa Phong lại làm Dung Yên hài lòng, cô ta cười rất vui vẻ.
"Thực ra cô không cần phải mất mát như vậy đâu. Cô xem, cho dù thanh danh cô thối hoắc như thế, lần này Thư Dư vẫn vì cô mà cầu xin tôi sửa miệng, anh ấy thật sự rất coi trọng cô em gái là cô đấy."
Dứt lời, cô ta nâng cốc với Hứa Phong đầy tao nhã, nhưng không hề che giấu vẻ thù hằn trong mắt:
"Cho nên, để báo đáp, mấy ngày nay tôi bị kinh hãi nằm viện dưỡng thương, cũng khiến A Ý tới trông nom tôi, nghe nói là vì không để cô buồn nên anh ấy cố ý bảo người giúp việc giấu cô. Tất cả mọi người đều rất quan tâm cô đấy."
Nói xong, không chờ Hứa Phong trả lời, cô ta lại nói tiếp, lần này cô ta nhắc tới một người khác.
Tống Nhiên.
"Khi ấy cậu ta mới vừa được đón về nhà họ Tống, ngày nào cũng lẽo đẽo theo bọn họ hỏi là chị mình đâu rồi, muốn về tìm chị, nhưng nhà hộ Tống không cho phép."
"Nên tôi nói cho cậu ta biết, chờ cậu ta trưởng thành và trở nên mạnh hơn, lại xuất hiện trước mặt chị của mình, chị của cậu ta chắc chắn sẽ càng vui hơn."
"Sau đó thì sao? Cuối cùng cậu ta cũng gặp được chị của mình. Nhưng chính từ lúc đó, cậu ta không chịu nhắc tới người chị đó nữa. Truy cứu nguyên nhân thì cũng chỉ là vì phát hiện người chị vốn lương thiện nhất thế gian trong mắt cậu ta lại thành con ả ham giàu sang, luôn mồm nói dối để đeo bám người khác.'
Mỗi khi nói một câu, Dung Yên lại càng cười tươi hơn, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm mặt Hứa Phong không hề lơi lỏng giây phút nào, sốt ruột muốn được thưởng thức vẻ suy sụp trên đó.
Nhưng chung quy là cô ta không nhìn thấy được rồi.