Tống Nhiên khóc quá to khiến nhân viên hộ lý phát hiện chạy tới, Tạ Thư Dư được đưa đi cấp cứu, còn Tống Nhiên thì cố chấp ở lại trong phòng. Cậu ta trông Hứa Phong, không chịu dời đi dù chỉ một bước.
"Chị Phong, chị đi theo em được không? Văn Ý đối xử với chị như thế, nếu còn ở cùng anh ta nữa thì chị sẽ ch/ết đấy, coi như em cầu xin chị đi." Trên khuôn mặt còn ngây ngô của cậu ta toát lên vẻ khẩn cầu.
Nhưng Hứa Phong không để ý tới cậu ta, khi vệ sẽ nhà họ Văn tới đón thì Hứa Phong cũng theo họ mà không thèm quay đầu lại.
"Tại sao? Không phải xưa nay chị luôn hiểu em rõ nhất sao?"
Cậu ta run rẩy hỏi với theo từ phía sau Hứa Phong: "Tại sao khi gặp lại chị chỉ nhìn thấy mỗi Văn Ý thôi vậy? Rõ ràng chúng ta mới là người thân thiết nhất mà, đúng không?"
"Người thân thiết nhất?" Hứa Phong lẩm nhẩm mấy từ này, không kìm được nở nụ cười châm chọc: "Lúc cậu nói tôi là kẻ lòng dạ ác đ//ộc, lại ham giàu sang, cậu đâu hề nghĩ tới chuyện chúng ta từng là người thân thiết nhất đâu."
"Tống Nhiên, cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn Văn Ý là bao, các người buồn nôn y hệt nhau."
Hứa Phong bỏ mặc bóng hình luống cuống của thiếu niên phía sau, lần này Hứa Phong không quay đầu lại nữa.
Hứa Phong không biết Văn Ý biết bao nhiêu về chuyện xảy ra ở phòng bệnh.
Nhưng kể từ ngày đó, hắn không còn xuất hiện ở trước mặt Hứa Phong nữa.
Có lẽ do hắn không biết nên đối mặt với Hứa Phong như thế nào, cũng có thể là do hắn không thể chấp nhận sự thật là người trong mộng của hắn đã sớm thay đổi rồi.
Văn Ý trốn tránh không dám gặp Hứa Phong, cô chỉ có thể nghĩ cách tự tìm đường ch//ết.
Sau một loạt hành động t//ự s//át như nh//ảy lầu, cắn l//ưỡi, c//ắt cổ tay và tự d//ìm mình trong bồn tắm thất bại, dì Ngô giúp việc khóc lóc gọi cho Văn Ý:
"Ông chủ ơi, xin ông mau về xem bà chủ thế nào đi, bà ấy sắp tan vỡ rồi."
Văn Ý vẫn không chịu lộ diện, chỉ là toàn bộ những thứ có thể làm ch//ết người trong căn nhà này đều bị tịch thu, đến cả cửa sổ cũng bị đóng kín.
Rảnh rỗi không có việc gì là Hứa Phong tự lao đầu vào tường, sau đó "thăm hỏi" tổ tông mười tám đời của Văn Ý.
Văn Ý không tức giận, bắt đầu vô tình hoặc cố ý ám chỉ người giúp việc trong biệt thự nói cho Hứa Phong biết mấy ngày nay hắn không hề đi tìm Dung Yên.
Vả lại hắn còn bắt đầu tặng hoa cho Hứa Phong, nào là bách hợp, hoa hồng, cúc nhỏ... đủ những bó hoa khác biệt ngày ngày xuất hiện ở đầu giường Hứa Phong.
Hứa Phong kiên trì vứt, hắn kiên trì tặng.
Đôi khi Hứa Phong tỉnh dậy sớm thì còn có thể thấy bóng lưng kia đang vội vã rời khỏi phòng mình.
Hứa Phong và Văn Ý cứ giằng co như thế, hệ thống lại nhắc nhở Hứa Phong phải tranh thủ thời gian.
Hứa Phong nói cho nó biết là không sao, sẽ có kẻ không ngồi yên được thôi.
Người không ngồi yên được đầu tiên là Tống Nhiên.
Cậu ta tới nhà họ Văn tìm Hứa Phong rất nhiều lần, muốn mang Hứa Phong đi nên không ngại khiến các bậc cha chú nhà họ Tống biết.
Cậu ta dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p bọn họ, muốn bọn họ ra mặt cứu Hứa Phong khỏi lòng bàn tay Văn Ý.
Nhưng Văn Thị hiện giờ do Văn Ý nắm quyền, hắn mà ngang ngược thì chẳng chịu nể mặt ai.
Hai nhà không nhường nhịn nhau, bởi vậy cũng ồn ào tới mức trở mặt.
Cuối cùng Tống Nhiên nói thẳng ngay trước mặt Văn Ý:
"Nếu không phải tôi vắng mặt trong quãng thời gian đẹp đẽ nhất của Hứa Phong, chị ấy còn lâu mới là của anh, anh chỉ là tên trộm nhặt được đồ ngon nhưng không biết quý trọng mà thôi."
Lời này đã chọc giận Văn Ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT