Giọng nói của Ngụy Vấn Bình có vẻ không ổn chút nào, Hoắc Ảnh Thanh quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở: "Giáo sư, mạng sống của thầy còn quan trọng hơn hầu hết mọi người trên xe này, thầy đừng cứng đầu."
Chu Túy Phong cũng lập tức gật đầu nói: "Thầy, gáy của thầy bị đập xuống đất từ độ cao khoảng 1,7 mét, bây giờ lại không có cách nào chụp CT được. Thầy phải nói cho em biết cảm giác thực sự của thầy."
Người đàn ông kia run lẩy bẩy, không nhịn được thúc giục: "Chú ơi, xin hãy nói gì đó đi, nếu không những thuộc hạ này của chú sẽ giết tôi mất."
Hoắc Ảnh Thanh cuối cùng đã hết kiên nhẫn, nhặt khẩu súng kích điện trên xe cảnh sát lên dí vào người đàn ông.
Bỏ lại người đàn ông đang choáng váng, Hoắc Ảnh Thanh tiếp tục đi tới trước mặt Chu Túy Phong, nhanh chóng nói: “Đừng có đắm chìm trong cảm xúc, có cần đến cái gì, giáo sư Ngụy bây giờ không thể di chuyển, nhưng hiện tại tôi vẫn còn cơ hội xuống xe đi lấy."
Chu Túy Phong nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt nghiêm túc bình tĩnh lại nói: “Bây giờ tôi cần bông gạc, i-ốt, kim chỉ tiệt trùng và máy MRI, tình huống hiện tại không thể sử dụng máy kiểm tra siêu âm, cái gì tương tự cũng được..."
“Tôi sẽ đẩy một chiếc cán cứu thương đến đưa giáo sư lên trước.” Hoắc Ảnh Thanh mở cửa sau xe, nhặt súng lên rồi nhảy xuống xe nói: “Hữu Ngư, chăm sóc tốt 2 người bọn họ nhé."
Ngụy Vấn Bình cố gắng mở mắt, vừa ho vừa nói: "Tiểu Hoắc à, không cần phiền phức như vậy..."
Hoắc Ảnh Thanh đã phá cửa xong rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT