Hoắc Ảnh Thanh vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một thiếu niên cô độc lạnh lùng, sau đó cô sẽ bước lên con đường cứu rỗi nhân vật phản diện đáng thương này.
Nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy Chu Túy Phong, anh còn đang thi với một nhóm anh em của mình ở phía sau sân bóng rổ để xem ai có dấu tay cao nhất, từng người từng người nhảy lên nhảy xuống như những con khỉ vậy. Dấu tay của Chu Tuý Phong cao nhất, sau đó anh nhảy xuống, hội họp cùng đám anh em, lúc ngả xuống đất còn mắng mỏ nhau.
Thằng nhóc này, tâm lý còn khoẻ hơn bất kì ai đây này.
Hoắc Ảnh Thanh đứng ở cửa sân bóng rổ hồi lâu, bất lực nhìn chằm chằm Chu Túy Phong trước mặt cô vỗ nhẹ vào bảng rổ hơn tám mươi lần, chỉ để chứng minh dấu tay của mình in trên kia cao hơn người bên cạnh 2 cm.
Gì mà phản diện cố chấp tàn nhẫn, đây rõ ràng là một chàng trai vui vẻ hoạt bát mà.
Cuối cùng, Chu Tuý Phong đã thành công chứng tỏ khả năng bật nhảy của mình và nhận được sự công nhận của mọi người “Xem như anh lợi hại“, sau đó bắt đầu vui vẻ hài lòng khoe khoang đôi giày thể thao mới mua của mình.
Thế này mà có thể trở thành phản diện à -.-?
Hoắc Ảnh Thanh cảm thấy tác giả bị mắng và offline cũng là đáng đời.
Nhìn thấy Chu Túy Phong lại chuẩn bị thi đấu với anh em mình bằng đôi giày thể thao đó, Hoắc Ảnh Thanh không đủ kiên nhẫn để chờ lâu như vậy, trực tiếp bước tới, ngăn cản Chu Túy Phong đang chuẩn bị bước vào sân lại, nói: "Xin chào, Chu học trưởng, tôi có thể làm phiền anh một chút được không?"
Chu Túy Phong dung mạo rất thanh tú, trong sáng, đang đeo máy trợ thính, nhìn thấy cô bé đứng chắn trước mặt mình liền nở nụ cười nồng nhiệt, vẫy vẫy tay nói: "Được được được, đợi tôi đánh xong trận này đã"
Anh rõ ràng có chút khách sáo, đẩy Hoắc Ảnh Thanh qua 1 bên, hận không thể chạy tới chỗ anh em ngay lập tức.
Trước lịch sự sau từ chối, đừng trách cô dùng chiêu này nhé.
Hoắc Anh Thanh trực tiếp nắm lấy cánh tay của Chu Túy Phong, nói: "Đôi aj trên chân anh là giả!"
"Cái gì?" Chu Túy Phong nghe xong câu nói của cô, hét lên như con mèo bị giẫm phải đuôi: "Sao có thể? Tôi phải tốn mất 2 nghìn 6 tệ để mua đấy!"
Hét cái qq gì, Hoắc Ảnh Thanh không khỏi nghi ngờ, người này có thật sự đáng tin cậy không?
Nhưng trước mạt thế, bản thân Hoắc Ảnh Thanh cũng là một cô gái nhìn thấy con gián đã sợ tới mức hét toáng lên rồi. Tên ngốc này chắc cũng sẽ trưởng thành nhỉ?
Hoắc Anh Thanh hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Chu Túy Phong, bộ dạng chân thành nói: "Nhà tôi sản xuất aj nhập khẩu, giúp tôi một việc, tôi sẽ tặng anh ba đôi phiên bản giới hạn."
"Vãi chưởng, thật á?" Đôi mắt của Chu Túy Phong lập tức sáng lên, nhìn Hoắc Ảnh Thanh với ánh mắt long lanh, như thể nước mắt sắp chảy ra đến nơi từ khuôn mặt đẹp trai của anh.
Hoắc Ảnh Thanh trịnh trọng gật đầu, trông chờ nhìn Chu Túy Phong, mở miệng nói: “Đúng vậy, còn sẽ trả lương cho anh, lương cơ bản một tháng là 3 vạn, một tuần làm bốn ngày, nghỉ ba ngày, từ 10h sáng đến 5h chiều, đồng thời cung cấp chứng chỉ thực tập."
Lúc này Chu Túy Phong mới ý thức được Hoắc Ảnh Thanh không phải là nói đùa, nụ cười đang toả sáng lập tức dịu đi, nhỏ giọng nói: “Tôi không làm streamer đâu.”
"Không phải streamer, điều này tôi có thể đảm bảo với anh."
Hoắc Ảnh Thanh lại gật đầu.
Trọng sinh trở về, cô còn không xử lý được một thằng nhóc sinh viên đại học miệng còn hôi sữa sao?
Chu Túy Phong do dự một lúc, nhưng sức cám dỗ mà Hoắc Ảnh Thanh đưa ra quá lớn, anh quay đi quay lại hai lần, mới ném quả bóng rổ trong tay cho đám anh em, cảnh giác nói:
"Vậy đưa CMND hoặc thẻ sinh viên của cô cho tôi xem."
Thằng nhóc ngây thơ.
Hoắc Ảnh Thanh trực tiếp nhét CMND và sổ hộ khẩu của mình vào trong tay Chu Túy Phong, cuối cùng cũng thành công lôi kéo Chu Túy Phong lên xe.
Chu Túy Phong ngồi vào ghế phụ, trong lòng có chút khó tin, đang cắn một cây kẹo mút, đang hưng phấn giải thích cho đám anh em nguyên nhân vì sao mình đột nhiên bị một mỹ nữ bắt đi, 1 dòng chữ còn chưa gõ xong đã bị Hoắc Ảnh Thanh bên cạnh phóng vót đi với tốc độ cực nhanh, theo quán tính bị đẩy ngã ra sau ghế.
Nhìn thấy tốc độ tăng vọt 2 bên cửa kính, Chu Túy Phong sợ đến mức hét lên: "Vch, trước đây cô từng đua xe à?"
Hoắc Ánh Thanh liếc hắn một cái rồi trả lời:
"Đoán gần đúng rồi, trước đây tôi từng lái xe nâng."
Để có thể đuổi lũ zombie chặn trước cửa xe xe, cô không bao giờ dám nhả chân ga.
Bluetooth của xe kết nối với điện thoại di động đang nhấp nháy, thông báo có một cuộc gọi từ người lạ.
Sau ba, bốn cuộc gọi đến, Hoắc Ảnh Thanh không để ý đến nó nữa, nhưng Chu Túy Phong không thể ngồi yên được nữa, anh nắm chặt dây an toàn hỏi: "Sao cô không nghe điện thoại?"
“Anh chắc chứ?” Hoắc Ánh Thanh liếc nhìn anh.
Chu Túy Phong trong lòng có một dự cảm không lành.
Anh còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Anh Thanh đã ấn nút nghe trước, sau đó trong không gian nhỏ hẹp của xe liền vang lên một âm thanh chói tai:
"Con ranh! Mày thế mà lại muốn bán nhà đi! Ai cho mày cái lá gan đấy hả!"
Âm thanh lớn đến mức Chu Túy Phong phải lặng lẽ tháo máy trợ thính ra.
Hoắc Ảnh Thanh cầm vô lăng, không nhanh không chậm đáp: “ Cô cũng biết đây là căn nhà mà cha mẹ để lại cho cháu mà.”
Trương Liên rõ ràng là đang tức giận, vẫn dùng giọng điệu như cũ hét lên: "Mọi thứ trong nhà này đều dành cho anh mày. Nó là con trai duy nhất trong nhà, không có ngôi nhà này, làm sao nó lấy được vợ?"
Hoắc Ảnh Thanh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng đáp: "Đây là việc của anh ấy. Cha mẹ cháu đã cắt đứt quan hệ với gia đình cô kể từ ngày bà nội muốn bán cháu rồi. Chuyện trong gia đình cháu không liên quan gì đến cô cả."
Thái độ của cô hoàn toàn khiến Trương Liên bùng nổ. Bà ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt đầu một trận mắng chửi mới: "Mày——"
Chu Túy Phong nhanh tay cúp điện thoại giúp cô.
"Cô cũng quá khổ đi," Chu Túy Phong thở dài khi đeo lại máy trợ thính và thốt lên: "Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác nghe rõ như vậy sau khi tháo máy trợ thính đấy."
Nhìn chàng trai ngây thơ thuần khiết này, tinh thần căng thẳng của Hoắc Ảnh Thanh không hiểu sao lại thả lỏng được đôi chút, giọng điệu cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Cúp sớm quá, tôi còn có thể đấu với bà ta thêm một ván nữa.”
Chu Tuý Phong mỉm cười, lấy cây kẹo ra khỏi miệng, đột nhiên lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là công việc gì vậy? Không phải muốn tôi giả làm bạn trai của cô để mắng bà ta đấy chứ? Tôi không biết chửi người, tôi có tuyến lệ, chỉ biết khóc thôi.”
…
Tên này có thể trở thành nhân vật phản diện, khó trách Hoắc Phong có thể dựa vào tiêu chuẩn kép để phản công, không dựa vào năng lực nghịch thiên của nhân vật chính, hoàn toàn dựa vào trí thông minh nhất thời của nhân vật phản diện.
Hoắc Ảnh Thanh liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm an ủi.
Nếu thật sự tìm nhầm nhân vật phản diện, có một khuôn mặt tuấn tú hoạt bát như vậy ở bên cạnh cũng không có gì đáng tiếc, cô chỉ là tìm một cu li mà thôi.
Nhưng anh chàng cu li này hơi lắm mồm, huyên thuyên suốt cả chặng đường.
Từng trải qua sự thờ ơ của mọi người trong ngày tận thế, Hoắc Ảnh Thanh không hiểu sao lại thích giọng điệu nhẹ nhàng và đầy nghị lực của thằng nhóc này, cho đến khi dẫn hắn đến căn hộ mới thuê, cửa thang máy vừa mở, hắn ta nhìn những hộp mì ăn liền chất đống trước cửa, liền "Aiyo" 1 tiếng rồi cười nói với cô:
"Cô nhóc này, sao nhà cô lại có nhiều đồ ăn nhanh thế? Ăn nhiều mì gói sẽ bị táo bón đấy."
…
Tốt nhất là anh nên im lặng đi.