" Này...tỉnh lại đi hỡi con người đang ngủ kia" Một giọng nói ôn nhu vang lên trong đầu Wuron.
Không thích, tôi không muốn thức dậy đâu. Wuron nghĩ, linh hồn cậu đã mệt mỏi không muốn đối mặt với thế giới lạnh lùng ngoài kia nữa.
" Không được, mau tỉnh lại đi. Nếu không...ngươi sẽ bị trừng phạt thêm một lần nữa đấy" Giọng nói lại vang lên.
Wuron mặc kệ giọng nói liên tục lải nhải trong đầu mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
“ Chậc, đồ con người bướng bỉnh. Vậy thì đừng trách ta đấy nhé”
Một dòng điện nhanh chóng truyền đến đại não Wuron khiến cậu bừng tỉnh.
Cậu đau đớn ôm lấy đầu của mình, khó khắn hít thở.
"Chết tiệt! Cái quái gì vậy" Cậu rít rào.
Dòng điện hành hạ cậu nửa tiếng thì dừng lại, thân thể Wuron ướt đẫm mồ hôi. Trán cậu đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Wuron yếu ớt nhắm mắt lại điều hòa nhịp thở, cậu đưa tay lên mắt tránh đi ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào.
" Chết tiệt! Tốt nhất đừng để cho tôi biết được ai là kẻ chủ mưu của việc này " Cậu nghiến răng nói, pheromone mang mùi hương của loài hoa cẩm tú cầu tỏa ra ngày càng dày đặc.
Mùi hương càng lúc càng nồng đậm do sự tức giận của Wuron. Khiến cho đầu óc cậu dần dần mất đi tỉnh táo, cậu liên tục chửi rủa cái thứ khốn khiếp dám giật điện cậu.
Người nào đó nãy giờ nghe chửi mà rầu thúi ruột khóc hu hu ngồi trong gốc tường trồng nấm.
“Hiu hiu, ta cũng nào có muốn làm như vậy với ngươi chứ. Là do ngươi không chịu tỉnh lại nên ta không còn cách nào khác thôi mà”
" Vậy thì đừng có mà lấy điện giật tôi chứ! Giật thì một hai phút là ngừng đi, không, ngươi giật hẳn nửa tiếng" Wuron lớn tiếng nói, cậu chỉ chỉ vào cái đầu đang đau nhức của mình. Gân xanh trên mặt nhanh chóng nổi lên.
" Hức, biết rồi. Lần sau ta sẽ chỉ giật nhẹ nhàng ngươi 15 phút thôi" Người nào đó ngại ngùng đưa hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau.
" Hừ!" Wuron hừ lạnh một tiếng, cậu không thèm nghe cái người phiền phức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cậu lảm nhảm nữa mà quay đầu ngủ thiếp đi.
" Này, này này. Haizzz, lại ngủ nữa rồi" Người nào đó thở dài một hơi, nâng mắt lên tiếp tục quan sát Wuron rồi lại lắc đầu chán nản bỏ đi.
Cứ như thế, Wuron chìm sâu vào giấc ngủ một ngày trời.
Khi cậu mơ màng mở mắt ra lần nữa, cậu thấp thoáng thấy được một thứ gì đó trăng trắng đang nằm dưới đất bên cạnh giường mình.
Wuron kinh ngạc mở bừng mắt ra, cậu dụi dụi mắt vài lần thì mới nhận ra đây là một nơi hoàn toàn khác với những lần cậu tỉnh dậy sau khi chết trước đó.
" Chuyện...chuyện gì đây, nơi này là nơi nào?" Wuron bình tĩnh xem xét xung quanh căn phòng.
Cậu nhận thấy cách trang trí trong căn phòng này quá đơn giản, tất cả vật dụng đều được làm bằng gỗ sồi.
" Tất cả vật dụng ở nơi này đều được làm bằng gỗ và được sắp xếp rất ngăn nắp. Nhưng mà sao cứ cảm thấy có gì đó là lạ..." Wuron lẩm bẩm.
Cậu đưa tay nhấn nhấn thái dương, vì vừa mới thức dậy nên thân thể có hơi mệt mỏi.
" Ha... chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ" Wuron mệt mỏi ngồi dậy rời khỏi giường, cậu chậm rãi đi từng chút một đến chiếc tủ quần áo.
Thân thể cậu hiện tại đang không một mảnh vải che thân nên cậu đang muốn tìm một bộ đồ để mặc vào.
Tủ quần áo được làm bằng gỗ sồi không cao lớn lắm, nó được chạm khắc những hoa văn kì lạ mà những đời trước cậu chưa từng được nhìn thấy.
Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa tủ ra thì sững sờ nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong tấm gương trước mắt.
“ Cái gì...đây?”
Thân hình người đàn ông trắng trẻo đẹp đẽ hiện ra trước mặt cậu. Đôi mắt màu tím sâu thẳm chứa đựng sự huyền bí cùng với mái tóc đen tuyền dài rũ xuống eo.
Cậu nhìn thấy được trong gương người đàn ông mang vẻ mặt không thể tin nổi giống như tâm trạng hiện tại của cậu.
Cậu cử động tay đến chỗ những múi cơ bụng của người đàn ông,sờ nắn chọt chọt đủ kiểu.
" ...Cảm nhận được này" Wuron lẩm bẩm thích thú.
Wuron tiếp tục chọt chọt đến cơ bắp trên cánh tay và cơ ngực của mình, cậu vừa sờ vừa nuốt nước dãi của mình xuống bụng tránh cho nó chảy ra ngoài.
" Chết tiệt, cơ thể tuyệt đẹp này hiện tại là của mình sao? Là của mình thật sao?" Wuron sung sướng hai mắt phát sáng nhìn vào trong gương, sau đó cậu hắc xì một cái.
“ A...mặc quần áo vào thôi”
Cậu lựa một bộ quần áo màu xám đen dễ mặc nhất trong tủ đồ chứa toàn những bộ đồ kì lạ và khó mặc khác.
Bộ đồ này mềm mại mát lạnh nên khi mặc vào cậu rất thích nó.
Wuron đứng ngắm nghía bản thân trong gương một chút thì cậu mới chú ý đến cái thứ đang nằm dưới đất bên cạnh giường mình.
Cậu thong thả bước đến bên cạnh thứ đó, từ trên cao cúi đầu xuống đánh giá.
" Hừm, thì ra là một thằng oắt con. Nó là chủ của ngôi nhà này sao?" Wuron nhìn kỹ một chút nữa thì lắc đầu phủ nhận “ Chẹp, nhìn nó lắm lem thế kia thì chắc không phải rồi ”
Cái bụng nhỏ phập phồng theo từng hơi thở của cậu bé, miệng nhỏ trắng bệt mím lại. Cặp mắt cậu run rẩy từ từ mở mắt ra. Cậu bé từ từ ngồi dậy với trạng thái thẩn thờ nhìn chằm chằm Wuron.
Wuron thấy được tròng mắt đỏ như máu nhưng lại vô hồn kia của cậu bé thì sững người.
Cậu liên tưởng đến một thứ mà trong quá khứ cậu đã từng là nó.
Trạng thái của cậu bé hệt như một con rối gỗ xinh đẹp vậy.
Mái tóc màu bạch kim dài rối tung che lấp đi những vết thương đang kết vảy ở bên dưới, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng về phía Wuron nở nụ cười.
Wuron thất thần nhìn cậu bé, cậu càng nhìn thì trong lòng cậu lại càng cảm thấy cậu bé giống như cậu trong quá khứ.
Một con rối gỗ xinh đẹp không có cảm xúc chỉ biết diễn theo những gì người khác mong muốn và ra lệnh.
Cậu liếc xuống thì nhìn thấy dòng chữ đang ẩn hiện bên dưới.
** 'Con quỷ điên loạn' đang cảnh giác nhìn bạn.