Lúc này, Tiểu Ngôn Ngôn được mẹ nhớ thương đang ngồi trong sân nhà cũ nhìn bà nội lựa rau. Chỉ có điều, ánh mắt nhỏ của cậu bé thỉnh thoảng hướng ra cửa, tỏa sáng lấp lánh như đang chờ mong gì đó.
“Bà nội, mẹ chưa về.” Nhìn chằm chằm hồi lâu, tâm trạng Ngôn Ngôn sa sút nói. Bà Cố cười nhìn cháu trai một cái, miệng an ủi:
“Nhanh thôi nhanh thôi, chờ bà nội lựa xong đống rau này, mẹ con sẽ tới đón con.”
Ngôn Ngôn vừa nghe, đôi mắt to tròn cực kỳ giống mẹ trong nháy mắt sáng lên. Cậu bé vụng về xắn ống tay áo của mình lên, bắt đầu giúp bà nội lựa rau, nghĩ thầm như vậy mẹ có thể nhanh hơn một chút tới đón mình. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Ngôn Ngôn, mẹ tới đón con nè.”
Lâm Vân Khê đẩy cửa nhà cũ ra, liếc mắt một cái liền thấy con trai mình đang ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ giúp bà nội làm việc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé dính vài vết bùn, giống như một con mèo hoa nhỏ.
Sau khi nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, Ngôn Ngôn quay đầu nhìn về phía cửa chính. Chỉ trong nháy mắt, cậu tựa như một quả đạn pháo nhỏ vọt vào trong lòng mẹ, hốc mắt ửng đỏ. Dáng vẻ đáng thương này khiến Lâm Văn Khê mềm lòng, cô đặt đồ xuống. Một tay ôm đứa con ngoan vào trong ngực an ủi: “Được rồi được rồi, túi khóc nhỏ, mẹ tới đón con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT