Cảm xúc của cô vẫn chưa nguôi ngoai, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đáng thương “con heo mũm mĩm” đang nằm trong lòng mình năm ngoái là Lâm Vân Khê rơi nước mắt.
“Ngôn Ngôn, con có trách mẹ không?” Lâm Vân Khê nhẹ nhàng hôn lên mặt con trai, dịu dàng hỏi.
Cố Gia Ngôn đang nghịch tóc mẹ sau khi nghe thấy câu hỏi thì không hề do dự nói:
“Con không trách mẹ, con yêu mẹ.”
Lâm Vân Khê lập tức cảm thấy mình được chữa lành rồi, nhìn bảo bối nhỏ trong mắt, trong lòng chỉ có mình.
Cô hôm chùn chụt lên cổ và khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia mất cái, làm cho Ngôn Ngôn bật cười khanh khách.
“Mẹ cũng yên bảo bối của mẹ nhất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT