Không lâu sau, chiếc bát nhỏ sữa bột này đã được uống sạch, cô bé còn thấy chưa đã, lưu luyến nhìn chiếc bát rỗng.
Lâm Vân Khê khẽ cười, lấy một chiếc khăn nhỏ tới, lau mồ hôi trên trán và sữa dính quanh miệng cho cô bé.
“Sữa bột ngày mai vẫn còn, bây giờ chúng ta ăn thịt có được không.” Lâm Vân Khê nhẹ nhàng nói.
Đường ruột và dạ dày của trẻ con vốn dĩ khá yếu, đói lâu rồi không thích hợp ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ, nếu không sẽ rất dễ bị tiêu chảy.
Nhưng Lâm Vân Khê đã cân nhắc tới việc nước cô dùng để pha sữa bột lúc nãy là nước linh tuyền ở trong không gian, hơn nữa còn rót cho Phương Thanh Sóc một ly nước ấm. Như vậy có thể giảm bớt sự khó chịu trong đường ruột và dạ dày, còn có thể thúc đẩy sự tiêu hóa tốt hơn.
Cứ như vậy, Lâm Vân Khên lại đút cho Nguyệt Nguyệt một ít ncơm và thức ăn, đến khi cô bé no rồi, lúc này cô mới bắt đầu ăn tối.
Mọi người đều nói thanh niên mới lớn ăn rất khỏe, cơm và thức ăn còn lại đều bị một mình Phươmng Thanh Sóc vét sạch, đến cả nước sốt còn sót lại cũng được dùng để trộn với cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT