Có thể thấy được là bà Tôn đối xử rất tốt với hai đứa trẻ, nếu không thì Phương Thanh Nguyệt cũng sẽ không ỷ lại vào bà ấy như vậy.
“Thật ra tôi cũng chẳng giúp được gì, thật sự hổ thẹn, trong nhà nghèo khó, không có lương thực dư thừa, chỉ có thể thỉnh thoảng giúp đỡ cho hai đứa trẻ một chút.”
Bà Tôn lập tức xua tay nói, câu nói cảm ơn này thật sự không dám nhận, bà ấy là người mềm lòng thật sự không thể chịu đựng khi nhìn thấy đời người khốn khổ như thế này.
“Như vậy là đủ rồi.”
Đang nói chuyện thì Tiểu Bân dẫn Phương Minh Sóc về. Phương Minh Nguyệt nhìn thấy anh trai mới nở nụ cười, chạy ôm lấy chân của anh trai. Cố Tranh nhìn qua, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi da bọc xương, trên tay xách một cái túi rách, bên trong đựng đồ phế phẩm như hộp giấy thải, hộp thuốc lá, vở bài tập và sách,...
Giây phút nhìn thấy Cố Tranh, trên mặt thiếu niên lập tức nở nụ cười vui vẻ và rạng rỡ: “Chú Cố, sao chú lại tới đây?”
Cố Tranh là một người đàn ông, không biết cách phải an ủi như thế nào, hơn nữa bây giờ có an ủi thì cũng đã muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT