Thực ra Cổ Tranh đã loáng thoáng đoán ra được rồi, từ sau cái đêm Lâm Vân Khê biết được vết thương lúc trước của anh, thì thường hay một mình ở trong thư phòng viết viết vẽ vẽ gì đó.
Ánh mắt của anh nóng rực lại thẳng thắn, như hồ nước thanh tịnh thấy đáy, như ánh trăng sáng trong.
“Vợ ơi, cảm ơn em.” Tiếng cảm ơn này không chỉ vì bản thân anh, mà còn vì các chiến hữu trên cả nước có thể được dùng loại thuốc này.
Lâm Vân Khê lắc đầu, nói tiếp: “Nếu như anh thực sự muốn cảm ơn em, vậy thì đừng có để bị thương sống với em đến khi đầu bạc.”
“Anh đồng ý với em.”
Cố Tranh vuốt lưng của Lâm Vân Khê từng chút từng chút một theo tiết tấu dịu dàng.
“Vợ ơi, ngôi thôi, ngày mai còn có một đống chuyện phải làm nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT