Nhìn vào đôi mắt bao dung, ngập tràn hạnh phúc của cha mình, một nỗi đau xé lòng cùng sự hối hận ập đến trong ngực Đoạn Kế Chi.

“Cha, con…”

Con cái gì? Hắn không thể thốt nên lời. Hắn chỉ cảm thấy mờ mịt.

Triệu Nhược Minh nhìn lướt qua bộ dạng Đoạn Kế Chi, biết ngay anh ta đã thấy nữ chính rồi.

Cơ mà, thế này không đúng lắm? Không phải nam chính được miêu tả là lạnh lùng, cao ngạo, cảm xúc không hiện rõ hay sao? Cái vẻ hồn xiêu phách lạc thế này là sao?

Chưa kịp để Triệu Nhược Minh nghĩ thêm, phía sau lại vang lên tiếng bước chân loạng choạng.

Quay đầu lại, Triệu Nhược Minh nhìn thấy một người phụ nữ dung mạo tuyệt sắc, sắc mặt tái nhợt, chân trần đứng trên bậc thang, ngỡ ngàng nhìn cô.

Không đúng, không phải nhìn "cô," mà là nhìn người phía sau cô.

Đoạn Kế Chi!

Có dưa để ăn rồi!!! Lần đầu gặp nhau sau khi chia cắt!!! Đôi tình nhân gặp lại nhưng nay đã thành mẹ con!

Trong lòng Triệu Nhược Minh kích động như con khỉ nhảy nhót vì háo hức. Nhưng để giữ đúng nhân thiết “liếm cẩu” (*) yêu đương mù quáng của Đoạn Hồng Tích, cô cố nén sự thôi thúc muốn quay lại nhìn đứa con trai hờ kia.

(*) Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. 

Triệu Nhược Minh ba bước thành hai, nhanh chóng đến bên Giang Hội Y, nắm lấy tay cô ta, ra vẻ như cả trái tim đều đang run rẩy.

“Y Y! Sao em lại ở đây? Sao sắc mặt lại kém thế này?”

Khoảnh khắc bị chạm vào tay, sắc mặt Giang Hội Y lập tức càng tái nhợt hơn, cảm giác buồn nôn ập đến như sóng cuộn.

Gần như theo phản xạ, cô ta mạnh mẽ hất tay Đoạn Hồng Tích ra!

Triệu Nhược Minh bị hất đau điếng, rồi cô nhìn lại Giang Hội Y. Ô kìa, người ta chẳng thèm liếc Đoạn Hồng Tích lấy một cái, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn Đoạn Kế Chi, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

Triệu Nhược Minh buồn bực gọi: “Hệ thống? Hệ thống?”

“Hử?”

“Trong nguyên tác, Đoạn Hồng Tích có bị cận thị hay trí tuệ kém phát triển bẩm sinh không? Rõ ràng Giang Hội Y và Đoạn Kế Chi có gian tình rõ ràng như vậy, mà đến chết ông ta vẫn không nhận ra?”

Hệ thống 203 ngừng lại một chút rồi trả lời: “Dùng ngôn ngữ của con người các cô mà nói, tình yêu là mù quáng.”

Triệu Nhược Minh bật cười: “Tôi hiểu rồi, lý do Đoạn Hồng Tích chạy đi không ngoái lại là đây. Ông lớn thương trường mà lại bị cải tạo bộ não như quả nho héo. Nếu là tôi, tôi cũng bỏ chạy.”

Đoạn Kế Chi cũng đang nhìn chằm chằm Giang Hội Y. Người phụ nữ này, so với hai năm trước, càng xinh đẹp hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn.

Hai năm trước, cô còn ngây thơ tùy hứng, sống động như một bông hoa rực rỡ. Dù đôi lúc có phần kiêu căng, nhưng lại tràn đầy sức sống.

Nhưng giờ đây, cô đã trở thành một bức tượng điêu khắc băng giá.

Cô đã phải trải qua những gì? Điều gì đã khiến cô thay đổi thành như này? Chỉ nghĩ đây thôi, Đoạn Kế Chi đã ảm thấy đau đớn đến mức khó thở.

Triệu Nhược Minh buộc phải chen vào cắt đứt ánh mắt trao đổi lâm ly của hai người bọn họ— không còn cách nào khác, đã giữa trưa rồi, theo tình tiết trong nguyên tác, nam nữ chính chiều nay còn phải có một cuộc đối đầu nảy lửa, buổi tối lại có một màn “quyết chiến kịch liệt.” Nếu cô không nhanh chóng kết thúc vai diễn của ông bố tiện nghi này, thì không thể kịp xếp lịch diễn cho đôi chính được.

Triệu Nhược Minh giả vờ lo lắng nhìn Giang Hội Y, thực chất lại đang liếc vào màn hình hệ thống cung cấp tình tiết và lời thoại.

【Đoạn Hồng Tích quỳ một gối trước mặt Giang Hội Y, hai bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt lên đôi giày cao gót màu ánh bạc của cô, hết sức dịu dàng giúp cô tháo giày. Nhìn đôi chân trần mảnh mai kia, trong đôi mắt già nua của ông thoáng hiện lên sự si mê khó lòng che giấu.】

Rồi, quỳ gối một chân...

Triệu Nhược Minh làm theo hướng dẫn của hệ thống, khụy một chân trên bậc thang.

Rồi, bàn tay to lớn chạm vào...

Bàn tay to...

Á? Chạm vào cái gì ấy nhỉ?

Triệu Nhược Minh liếc lại lời thoại, suýt nữa thì chửi thề.

“Mẹ kiếp mẹ kiếp hệ thống nhà ngươi! Cậu làm ơn kiểm tra thực tế trước khi phát lời thoại một chút có được không?!”

Bà nội nó chứ! Giang Hội Y hiện giờ đang chân trần! Cô ta có mang giày đâu!

Vào khoảnh khắc này, Triệu Nhược Minh đang quỳ một gối trên bậc thang, nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của Giang Hội Y.

Trên bậc thang, là Giang Hội Y với gương mặt tái nhợt.

Dưới bậc thang, ba người con trai hờ của cô đều đang trợn mắt há mồm.

Bàn tay to lớn của Triệu Nhược Minh đang cứng đờ, lơ lửng trên chân của Giang Hội Y.

Đây không phải ảnh tĩnh.

Nếu trên đời này có biến thái, thì hình tượng của kẻ biến thái đó chắc chắn đã được cụ thể hóa bằng cái tên Đoạn Hồng Tích.

Hệ thống 203 cũng bị treo trong giây lát: “Xin lỗi ký chủ, chương trình hiển thị tình tiết đang chạy tự động. Tôi sẽ lập tức tắt nó đi và chuyển sang chế độ chọn lọc thủ công.”

Triệu Nhược Minh nghiến răng, rút tay lại, trong đầu hét lên với 203: “Đừng lo cái chương trình chết tiệt của cậu nữa! Đây là hiện thực! Hiện thực, không phải lập trình!”

203 ngừng lại một chút, rồi lại lần nữa xin lỗi: “Xin lỗi ký chủ, tôi sẽ lập tức sửa ngay.”

Cuộc đối thoại trong đầu chỉ diễn ra trong tích tắc, nên từ góc độ của Giang Hội Y, chỉ thấy Đoạn Hồng Tích đột nhiên quỳ một gối trước mặt mình, rồi chăm chú nhìn vào chân cô như đang suy tư điều gì.

Ông ta đang làm cái gì?

Đoạn Dã nóng nảy lập tức thiếu kiên nhẫn: “Ông già, cha đang làm gì đấy?”

Cơ thể Đoạn Hồng Tích khựng lại một giây, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, giơ một tay lên.

Mọi người nhìn thấy, giữa các ngón tay của ông, kẹp một hạt... thiết tích lê (một loại bẫy gai sắt nhỏ)?

Đoạn Hồng Tích mỉm cười: “Cha nhìn thấy trên bậc thang có một hạt thiết tích lê, mà Y Y lại đang đi chân trần, cha sợ nó sẽ làm đau chân em ấy.”

Đúng chuẩn "liếm cẩu" tiêu biểu, chẳng thể nghi ngờ. 

“Ủa? Sao trong biệt thự này lại có thiết tích lê? Không phải ngày nào cũng có người dọn dẹp sao?” Đoạn Dã bối rối hỏi.

Vô nghĩa, tất nhiên là hệ thống vừa tạo ra nó ngay tại chỗ chứ đâu.

May mắn thay, Đoạn Kế Chi đang hồn xiêu phách lạc, Đoạn Thành Phóng thì xưa nay không quan tâm chuyện vặt vãnh, còn Đoạn Dã thì chỉ toàn đầu rỗng, nên không ai quá để ý đến vấn đề này.

Nhưng Giang Hội Y không khỏi cảm thấy phức tạp khi nhìn Đoạn Hồng Tích.

Người đàn ông này, thế mà lại coi trọng cô đến mức đó sao? Ngay cả một hạt gai nhỏ dưới chân cô cũng có thể phát hiện ra đầu tiên?

Ông ta dành cho cô tình cảm sâu đậm đến từng nào cơ chứ?

Nhưng ông ta cố tình lại là cha của anh...

Nghĩ đến đây, nỗi đau như sóng dữ ập đến, gần như nhấn chìm Giang Hội Y. Trong khoảnh khắc, cô ta có ảo giác thấy mình như nghẹt thở.

Đoạn Kế Chi từ nãy giờ vẫn im lặng, lúc này lạnh lùng quay mặt đi, không nói một lời.

Hệ thống 203 nhanh chóng xen vào báo cáo: “Ký chủ, đã tìm ra nguyên nhân tình tiết bị lệch. Đáng lẽ đoạn này phải thế này:

Buổi sáng, ba anh em nhà họ Đoạn ra ngoài đón nữ chính, Đoạn Hồng Tích đợi trong sân.

Giang Hội Y và Đoạn Kế Chi tái ngộ khi cửa xe mở ra, nhưng vì có quá nhiều người xung quanh, cả hai không lộ sơ hở, chỉ cố cười miễn cưỡng mà bước tiếp.

Đoạn Kế Chi với tư cách là con trai trưởng, dìu mẹ kế đi hết con đường trải đầy hoa tươi, tự tay giao Giang Hội Y cho cha mình.

Trên quãng đường không dài không ngắn ấy, Đoạn Kế Chi có vô số cơ hội để nắm tay Giang Hội Y rồi cùng cô chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân giao dịch này, chạy khỏi cái nơi đầy rẫy thị phi này. Nhưng anh đã không làm vậy.

Thế là, Giang Hội Y hoàn toàn thất vọng về Đoạn Kế Chi.”

"À!" Triệu Nhược Minh bừng tỉnh ngộ, "Tôi hiểu rồi. Vậy là sau đó, Giang Hội Y đã chết tâm, quyết định sống yên ổn với Đoạn Hồng Tích. Nhưng đúng lúc cô ta buông bỏ, thì Đoạn Kế Chi lại không buông được, có phải không?"

"......"

"Rồi sau đó, Đoạn Kế Chi nhìn cha và mẹ kế sống ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc, ghen tức đến phát điên. Vào một ngày nào đó, anh ta chặn Giang Hội Y ở một góc nào đó và hỏi, 'Chẳng lẽ cô thật sự yêu người đàn ông kia sao?' đúng không?"

"......"

"Sau đó Giang Hội Y cười lạnh, nói, 'Thì sao chứ? Bây giờ tôi là mẹ của anh,' bla bla bla, và thế là Đoạn Kế Chi mắt đỏ lên, rồi hung hăng hôn cô ta!"

Trúng, phóc.

Hệ thống 203 cảm thấy xấu hổ tột độ: "Ký chủ, cô làm sao mà biết được vậy?"

"Loại hình nhân vật lạnh lùng làm việc mà phát điên vì tình yêu, kiểu cao lăng chi hoa (cao ngạo, khó gần) biến thành kẻ điên cuồng chiếm đoạt ấy à. Hiểu thì hiểu thôi."

203 không khỏi cảm thán rằng dù mình là sản phẩm công nghệ cao, nhưng hiểu biết về con người vẫn còn quá nông cạn.

203 tràn đầy sự kính nể trả lời: "Đúng, đại khái chính là như vậy. Đoạn vừa rồi xảy ra sau khi Đoạn Kế Chi giao Giang Hội Y cho Đoạn Hồng Tích thì phát sinh."

【Giang Hội Y khoé mắt đỏ lên, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ như ánh ban mai. Cô đưa một tay nắm lấy đầu ngón tay của Đoạn Hồng Tích, giả vờ không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt phía sau.

Đoạn Hồng Tích nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của cô như thể đang giữ trong tay trân bảo hiếm có. Cả hai từ từ bước vào biệt thự, nhìn từ phía sau, bọn họ thật sự trông giống một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ.

Đoạn Kế Chi siết chặt nắm tay, nỗi đau như dao cứa vào tim khiến đôi mắt anh không biết từ bao giờ đã đầy tia máu. Anh dán chặt ánh mắt vào bóng lưng của người phụ nữ ấy, người phụ nữ lạnh lùng và tàn nhẫn, như thể muốn khắc ghi cô vào linh hồn của mình.】

"Dừng dừng dừng," Triệu Nhược Minh lại thắc mắc rồi, "Không phải tự anh ta không đủ can đảm để đưa người cũ chạy đi sao? Sao bây giờ lại thành người ta tàn nhẫn vô tình được?"

Câu hỏi này thì đặt sai người rồi, làm hệ thống, 203 chỉ có thể mô phỏng tâm lý con người, nhưng không thể thực sự hiểu nó.

203 không thể giải thích được sự mâu thuẫn này, chỉ đành cứng ngắc chuyển chủ đề: "Tóm lại, tiếp theo sẽ là đoạn cốt truyện này."

【Đi vào trong biệt thự, Giang Hội Y nhìn người đàn ông điển trai nhưng không chút cảm xúc trước mặt, trong lòng bỗng dấy lên một khát khao trả thù.

Cô muốn khiến anh đau! Khiến anh hận! Khiến anh ghen tị đến phát điên!

Chỉ khi anh không thoải mái, cô mới thấy thoải mái!

Vì vậy, Giang Hội Y cười nũng nịu, khoác tay lên cổ Đoạn Hồng Tích, thở khẽ vào tai ông:

'Ôm em lên đi.'

Cô vừa nói vừa dán chặt mắt vào Đoạn Kế Chi. Khi thấy ánh mắt anh lóe lên một tia u tối, cuối cùng cô cũng cảm thấy hả hê khi trả được mối thù lớn.

Đoạn Hồng Tích thở nặng nề.

Ông ta lập tức bế bổng Giang Hội Y lên, như một thanh niên tràn đầy sức lực, bước từng bước nặng nề lên tầng ba. Giang Hội Y trong vòng tay ông, cười duyên dáng. Tiếng cười đó vang xa... thật xa... mỗi một tiếng vang đều dội thẳng vào tim Đoạn Kế Chi.

Vào đến phòng ngủ của Đoạn Hồng Tích, nụ cười trên gương mặt Giang Hội Y mới nhạt dần.

Nhưng Đoạn Hồng Tích không hề nhận ra chi tiết này. Ông ta chìm đắm trong niềm vui sướng vì đã có được người đẹp, từ từ đặt Giang Hội Y xuống giường.

Đoạn Hồng Tích quỳ một gối trước mặt Giang Hội Y, đôi tay to lớn của ông dịu dàng chạm vào đôi giày cao gót màu bạc tựa ánh trăng của cô, ân cần cởi bỏ chúng ra. Nhìn xuống cổ chân thon gọn, trắng mịn, đôi mắt già nua của ông thoáng hiện lên một tia si mê được che giấu kỹ...】

Triệu Nhược Minh bị màn kịch ngớ ngẩn này làm cho khó chịu: "Thì ra đây mới là phiên bản đầy đủ của tình tiết à. Cả một màn dạo đầu dài như thế mà bị lược bỏ, bảo sao tôi cứ thấy kỳ kỳ."

Cuối cùng, mọi thứ cũng dễ hiểu hơn. Vì Đoạn Hồng Tích thật sự đã bỏ chạy, Đoạn Kế Chi không ra ngoài đón Giang Hội Y, mà thay vào đó lên lầu tìm người cha của mình. Thế nên, cả đoạn tái ngộ và màn dạo bước trên con đường hoa đều bị bỏ qua hoàn toàn.

Nữ chính lên tầng hai để nghỉ ngơi, và đúng lúc ấy, Đoạn Kế Chi cũng vừa bước xuống sau khi gặp cha mình. Không biết vì điều gì mà bọn họ vô tình chạm mặt nhau ngay tại chỗ.

Sau khi đã hiểu rõ tình tiết, Triệu Nhược Minh lại lặng im trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play