4

“Chu tỷ tỷ!” 

Tuyết Nhuyễn cắn môi đuổi theo ta.

“Cho dù tỷ không thích ta, cũng không nên đem chuyện này loan truyền khắp nơi, chẳng lẽ tỷ không sợ làm mất thanh danh của Thái tử sao?”

Ta cười lạnh một tiếng.

“Ta không phải là cha mẹ của ngươi, cũng không phải cha mẹ của hắn, ta có nghĩa vụ gì để bảo vệ thanh danh của hắn chứ? Hơn nữa, chẳng phải chính ngươi tự lộ ra chuyện này sao?”

Xung quanh, mọi người đều dựng tai nghe ngóng.

Tuyết Nhuyễn chủ động đến tìm ta để nói về việc nàng mang thai, ai cũng biết nàng đang đánh tính toán gì. Rõ ràng Hoàng thượng không thích nàng, nhưng nàng vẫn không từ bỏ việc mưu cầu tiến thân bằng cách gần gũi Thái tử. Thậm chí, nàng còn không ngần ngại mang thai trước khi chính thức thành thân, tất cả chỉ để có cơ hội bước vào hoàng thất.

Không chịu nổi những ánh mắt lạnh lùng và lời dèm pha xung quanh, Tuyết Nhuyễn quay người bỏ chạy, để lại phía sau một không gian đầy những tiếng xì xào khinh bỉ.

“Nhuyễn nhi!” 

Từ xa, giọng Thái tử vang lên, Tiêu Hành lập tức đuổi theo.

Ta nhìn bóng lưng của Tiêu Hành, cố gắng đè nén cơn hận trong lòng.

Ta rất muốn biết, Tiêu Hành yêu Tuyết Nhuyễn đến mức tiêu diệt cả gia tộc của ta, khiến ta và đứa con chưa chào đời phải chết, vậy khi hắn biết Tuyết Nhuyễn làm hoen ố thanh danh của hoàng thất, liệu hắn có còn bảo vệ nàng đến thế không.

“Bên kia là hồ sen phải không?” – Ai đó đột nhiên hỏi một câu.

Ta lập tức nhìn về phía đó.

Theo lý thuyết, sau khi hôn lễ kết thúc, Tuyết Nhuyễn và Tiêu Hành mới tới bên hồ ngắm cảnh, nhưng giờ Tuyết Nhuyễn hoảng hốt chạy tới trước? Chẳng lẽ bọn họ sẽ sớm rơi xuống nước sao?

“Đi thôi.”

Ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh họ giãy giụa trong nước, muốn nhìn thấy họ tuyệt vọng mà chết.

Từ xa, ta nghe loáng thoáng tiếng cãi vã vang lên, giọng nói của Tuyết Nhuyễn tràn ngập nỗi uất ức, chất chứa trong từng lời trách móc: 

“Ta không muốn sống nữa, để ta chết đi, Thái tử ca ca đừng cản ta…”

Giọng Tiêu Hành không lớn bằng nàng, ta chỉ nghe loáng thoáng: 

“Là lỗi của cô gia…Không phải lỗi của nàng.”

Ta khẽ nhíu mày, bước thêm vài bước, cố gắng nghe rõ hơn cuộc đối thoại giữa họ. 

“Là lỗi của ta, Nhuyễn nhi đừng giận nữa được không?”

Ồ, Tuyết Nhuyễn nói gì mà khiến Tiêu Hành không chỉ tha thứ mà còn nhận hết lỗi về mình vậy nhỉ?

Kẻ được gọi là Thái tử, tưởng chừng như mạnh mẽ và kiêu hãnh, giờ đây lại cúi mình trước một nữ nhân, sẵn sàng dập tắt tự tôn chỉ để mong một chút tha thứ từ nàng ta.

Ta nén một nụ cười khẩy, bước thêm một bước nữa, bước thêm một bước, chợt liền thấy Tuyết Nhuyễn bất ngờ trượt chân, thân hình nàng nghiêng ngả rồi đột ngột rơi xuống hồ sen. Theo phản xạ, nàng kéo theo Tiêu Hành cùng rơi xuống.

Tiếng nước bắn tung tóe, âm thanh vỡ vụn của mặt hồ trong khoảnh khắc, tiếp đó là những tiếng hô hoán vang lên khắp nơi: 

“Người đâu… cứu mạng… Thái tử rơi xuống nước rồi…”

Những người hầu, quan binh xung quanh nháo nhào cả lên, không khí trở nên hỗn loạn. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng gọi nhau cuống cuồng tìm cách cứu vớt Thái tử và Tuyết Nhuyễn từ lòng hồ sâu thẳm. 

Ta đứng lặng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lẽo dõi theo cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thật kỳ lạ khi cái kết này lại đúng như ta mong đợi đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play