5

“Cứu… cứu mạng…”

Hai cái đầu cứ nổi lên rồi chìm xuống.

Dưới làn nước, Tuyết Nhuyễn cuối cùng không thể giữ chặt Tiêu Hành nữa, hai người bị dòng nước cuốn đi, cách nhau vài mét.

Ta đứng từ xa, lạnh lùng nhìn bọn họ giãy giụa.

“Cứu mạng!” 

Cuối cùng Tiêu Hành cũng nhìn thấy ta, ngẩng đầu lên, lớn tiếng cầu cứu.

Kiếp trước, chính ánh mắt van nài đó của hắn đã khiến ta mềm lòng, bất chấp làn nước lạnh buốt thấm qua từng thớ thịt, bất chấp toàn thân ướt đẫm và thể diện của mình bị chà đạp trước ánh mắt dõi theo của bao người, ta vẫn không ngần ngại lao xuống hồ, quên cả hiểm nguy để kéo hắn trở lại bờ.

Ta vốn biết bơi, đúng là như vậy. 

Nhưng lúc ấy, ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sức lực có hạn, từng sợi tơ sinh mệnh trong ta đã dốc cạn khi phải kéo Tiêu Hành lên từ dòng nước, làm sao ta còn có thể quay lại để cứu Tuyết Nhuyễn, người đang vùng vẫy cách đó chỉ vài mét xa xôi?

Vậy mà sau tất cả những gì ta làm, hắn lại nhẫn tâm đổ tất cả tội lỗi lên đầu ta. 

Trong mắt hắn, ta là kẻ tàn nhẫn đã cướp đi sinh mạng của người mà hắn yêu thương. Hắn cho rằng chính vì ta không đưa tay ra cứu người trong lòng hắn mà khiến nàng phải chịu đựng số phận nghiệt ngã, một xác hai mạng nơi đáy hồ lạnh giá.

Có lẽ hắn không nghi ngờ rằng ta sắp đặt vụ việc này, nhưng sâu thẳm trong tâm trí hắn, một niềm tin chắc chắn đã bén rễ: ta đã lợi dụng cơ hội ấy, thuận nước đẩy thuyền, để mặc cho Tuyết Nhuyễn chết chìm, để nỗi hận thù của nàng trở thành vết thương sâu trong lòng hắn.

“Cứu mạng, ta không biết bơi, mau cứu Thái tử…” 

Ta cũng giả vờ hoảng loạn kêu lên.

Chuyện ta biết bơi chỉ là do học từ nhỏ, ngoài ra không ai biết điều đó.

Tiêu Hành càng vùng vẫy, đôi mắt hắn càng tràn ngập nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng như đang nhấn chìm cả linh hồn hắn. Hắn cố gắng tìm cách giữ mình trên mặt nước, nhưng càng giãy giụa, sức lực của hắn càng như bị nước hồ nuốt chửng, kéo hắn chìm dần vào bóng tối lạnh lẽo. 

Ta đứng đó, dõi theo từng động tác yếu ớt của hắn, lòng cuộn lên sự thỏa mãn khi thấy hắn tuyệt vọng, bất lực trước tử thần.

Trong giây phút ấy, ta thực sự tin rằng đây chính là sự trả giá mà hắn phải chịu, là kết cục không thể tránh khỏi. 

Nhưng điều ta không ngờ là, Tuyết Nhuyễn đột nhiên nổi lên, vẫy tay bơi về phía Tiêu Hành.

Tuyết Nhuyễn biết bơi!

Trong khoảnh khắc, hàng loạt câu hỏi và sự nghi hoặc thoáng qua trong tâm trí ta. 

Nàng biết bơi, vậy tại sao kiếp trước nàng lại không tự cứu mình? 

Tại sao nàng lại chết đuối trong hồ, để rồi mang theo oán hận mà biến ta thành kẻ tội đồ trong mắt Tiêu Hành?

Khi ta còn đang ngỡ ngàng và chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Tuyết Nhuyễn đã kéo Tiêu Hành lên khỏi mặt nước, không chút do dự. 

Cả cơ thể nàng ướt đẫm, từng giọt nước lăn dài trên làn da trắng mịn, nhưng nàng chẳng màng tới vẻ ngoài yếu đuối, quyến rũ của mình lúc này. Ánh mắt nàng chỉ chăm chăm lo lắng dõi theo người trước mặt: 

“Thái tử ca ca, huynh không sao chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play