3

Tuyết Nhuyễn đứng giữa đám tiểu thư quyền quý, bọn họ vây quanh nàng như vầng trăng sáng được các ngôi sao phụ họa. 

Nàng vận áo đỏ rực rỡ như ánh hoàng hôn, từng đường nét đều toát lên vẻ lộng lẫy quyến rũ. Trên đầu, những trâm ngọc tinh xảo lấp lánh dưới nắng, dáng vẻ kiêu ngạo phóng túng của nàng khiến bao người phải ngoái nhìn.

Dù nàng là nữ tử thứ xuất, nhưng do tướng phủ sủng thiếp diệt thê, nàng được nuôi dưỡng còn kiêu ngạo hơn cả con của chính thất, bộ dạng mỹ lệ, nóng bỏng. Cũng chính dáng vẻ ấy đã khiến Thái tử Tiêu Hành mê mệt không lối thoát, tựa như con thiêu thân lao vào lửa đỏ mà chẳng màng đến kết cục.

Chính tính cách này đã khiến nàng vô tình kéo Tiêu Hành cùng rơi xuống hồ sen.

Ta nhìn nàng, ánh mắt thoáng lướt qua vùng bụng đã có chút nhô lên của nàng. Dáng đi vẫn uyển chuyển, tư thái vẫn thản nhiên như không, hoàn toàn không quan tâm đến sinh linh đang lớn dần trong cơ thể. 

Một cơn đau nhói chợt xuyên qua tim ta, ký ức về hài tử của mình khi chết đi cũng chỉ mới hai tháng tuổi tràn về, như từng nhát dao cứa vào nỗi đau chưa kịp lành.

Chỉ một thoáng ngẩn ngơ, nàng đã nhìn thấy ta.

Chỉ một thoáng ngẩn ngơ, ta đã chạm phải ánh mắt của Tuyết Nhuyễn. 

Nàng đã thấy ta, đôi môi cong lên đầy vẻ thách thức và đáng yêu. Nàng nhảy chân sáo đến bên ta, không ngại ngần mà khoác lấy tay ta, nụ cười kiêu ngạo đầy vẻ thân mật như tỷ muội thân thiết:

“Chu tỷ tỷ, đã nghe nói tỷ cũng đến tham dự hôn lễ, quả nhiên là gặp được tỷ rồi.”

Đời trước ta không dừng chân ở đây, nàng cũng không có cơ hội đến diễn vở kịch này.

Ta khẽ mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười ấm áp mà là một tia lạnh lẽo thoáng qua đáy mắt. 

Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi sự đụng chạm của Tuyết Nhuyễn, ta nói, giọng điệu bình tĩnh mà cũng không kém phần lạnh lùng:

“Ta và Tuyết tiểu thư không quen biết, cũng không thích bị người khác động chạm.”

Trong thoáng chốc, sắc mặt Tuyết Nhuyễn cứng lại, nhưng ngay lập tức nàng lấy lại phong thái tự tin, nở một nụ cười rạng rỡ như thể mọi sự đều nằm trong tầm tay.

“Chu tỷ tỷ là tiểu thư khuê các, không giống ta, đã quen sống hoang dã, không có quy củ. Sau này khi chúng ta trở thành tỷ muội, chẳng phải sẽ quen thân rồi sao?” 

Nàng khéo léo đáp lại, vẻ mặt tỏ ra ngây thơ và chân thành, đôi mắt long lanh tựa như ánh mặt trời, rực rỡ và mạnh mẽ. 

Nàng khác biệt hẳn với những tiểu thư quý tộc trong kinh thành, vẻ đẹp hoang dã và không câu nệ lễ nghi khiến nàng tỏa sáng như lửa

Nếu không phải ta biết nàng đã bí mật bắt nạt tỷ tỷ ruột của mình, có lẽ ta cũng sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ giả tạo ấy đánh lừa rồi.

Ta không muốn dính dáng đến nàng ta, nên cất giọng lạnh lùng nói: 

“Điều đó chưa chắc.”

Tuyết Nhuyễn sững người, nhưng lại chủ động tiến sát: 

“Chu tỷ tỷ có phải cảm thấy ta không thể gả cho Thái tử ca ca không? Nhưng ta đã có hài tử của Thái tử ca ca, Hoàng thượng cũng đã đồng ý cho ta vào phủ rồi.”

Lời nói của nàng mang theo sự thách thức ngấm ngầm, từng chữ như nhấn mạnh vào mối quan hệ ràng buộc giữa nàng và Tiêu Hành. Đôi mắt nàng ánh lên tia đắc ý, như thể đang muốn xem phản ứng của ta ra sao.

“Tỷ tỷ là nữ tử đích tôn của Chu gia, chắc sẽ không hẹp hòi đến mức không chấp nhận ta, không để ta gả đi chứ?”

Vẻ mặt nàng vẫn giả vờ ngây thơ nhưng lại chứa đầy sự mỉa mai và thách thức, tưởng chừng như nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay. 

“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”

Ta cảm thấy thật buồn cười.

Nàng làm như Tiêu Hành là thứ gì quý giá lắm, rõ ràng chỉ là một đống rác rưởi, mà nàng còn nâng niu như vàng, thật nực cười.

Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Chu, Tiêu Hành đã sớm bị Nhiếp Chính Vương lật đổ từ lâu rồi.

Dáng vẻ của Tuyết Nhuyễn khiến ta không khỏi cảm thấy chán ghét, sự kiêu ngạo phóng túng ấy càng làm ta thêm khinh thường. 

Nhìn những tiểu thư quý tộc đang vây quanh nàng, những người từng coi nàng như tâm điểm, ta cố tình nâng giọng đủ lớn để ai ai cũng nghe rõ từng chữ:

“Đã vậy, Tuyết tiểu thư nên chăm sóc tốt bản thân, đặc biệt là khi đã mang thai.”

Sắc mặt Tuyết Nhuyễn lập tức tái nhợt, đôi mắt nàng mở lớn kinh hãi, rõ ràng không ngờ ta sẽ nói thẳng ra chuyện mà nàng định giấu kín. Môi nàng run rẩy, chỉ thốt ra được một tiếng: 

“Ngươi…”

Ta không để tâm đến sự bối rối của nàng, thản nhiên xoay người bước đi, để lại sau lưng một loạt những tiếng xì xào đầy kinh ngạc từ đám tiểu thư quan gia:

“Tuyết Nhuyễn mang thai rồi sao?”

“Nàng ta còn chưa thành thân, mà lại có con rồi? Thật vô liêm sỉ!”

“Tránh xa nàng ra, đừng để tai tiếng lan sang mình.”

Những tiểu thư từng cười nói thân mật với nàng giờ đều đồng loạt lùi bước, ánh mắt họ đầy khinh miệt và xa lánh. Sắc mặt Tuyết Nhuyễn từ trắng bệch chuyển sang tuyệt vọng, đôi môi run rẩy cố gắng giải thích trong tiếng khóc nghẹn:

“Không phải vậy đâu, ta và Thái tử ca ca là tình cảm lưỡng ý đồng tâm mà…”

Tuyết Nhuyễn đã định dùng chuyện mang thai để ép buộc ta phải lùi bước, mong rằng có thể giành lấy vị trí mà nàng khao khát. 

Nhưng nếu nàng muốn biến điều ấy thành vũ khí chống lại ta, thì ta sẽ không ngại ngần giúp nàng loan truyền tin tức này khắp nơi.

Nàng chưa thành thân mà đã lén lút với người khác, lại còn là với Thái tử, chẳng những làm ô nhục gia phong mà còn bôi nhọ cả danh dự của hoàng tộc. 

Tiếng tăm của nàng giờ đây không chỉ bị hủy hoại, mà cả danh dự của hoàng thất cũng vì nàng mà mang vết nhơ khó gột rửa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play