Dịch Xương Thịnh và Lưu Bân thận trọng vây quanh Tiền Giai Ninh, cả bốn người đột nhiên tấn công cùng lúc, vẻ hưng phấn lóe lên trong mắt Tiền Giai Ninh: “Cuối cùng cũng thú vị hơn rồi.” Cô nâng mũi chân xoay một cái, lập tức tức đã có thể thoát khỏi vòng vây của bốn người kia.
Thấy vậy, trong mắt Dịch Xương Thịnh lóe lên vẻ vui mừng, tốc độ tấn công nhanh hơn một chút: “Con nhóc chết tiệt này, là chính mày chán sống mà.” Vài người đang chuẩn bị tiến đến bên cạnh Tiền Giai Ninh, Tiền Giai Ninh nhắm chuẩn khe hở lúc bốn người tiến lên tấn công, nắm lấy cánh tay của Dịch Xương Thịnh, dùng chân phải đá văng Lưu Bân và Trần Âu Bằng ra ngoài, sau đó dùng cùi chỏ húc về phía sau. Dịch Xương Thịnh đã lùi lại vài bước trước khi gã ta có thể đứng yên. Đôi chân dài của Tiền Giai Ninh đã lao tới, và đá cho Dịch Xương Thịnh trực tiếp văng đi.
Chu Càn Khôn, người đang đứng đối diện với Tiền Giai Ninh, cảm thấy rằng mình vừa tạo ra một tư thế phản cảm, và những người anh em đang phối hợp với anh ta lần lượt bay ra. Khi anh ta trông thấy Tiền Giai Ninh đang nhìn mình, đột nhiên chân tay mềm nhũn ra, nhất thời không biết làm sao. Cả hai nắm đấm bất giác co lại trước ngực, lộ ra dáng vẻ như sợ bị người khác xâm phạm vậy.
Tiền Giai Ninh tiến lên phía trước một bước, Chu Càn Khôn lại lặng lẽ lùi về hai bước, nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, Tiền Giai Ninh cũng không còn hứng thú muốn đánh hắn nữa. Cô quay nắm lấy cổ mấy tên ngã trên mặt đất xách lên ném đến góc tường, sau đó chỉ vào Chu Càn Khôn: “Anh mau quay về nhà hàng kêu Trương Hổ phái thêm mấy người nữa đến, mấy chiêu thức cơ bản tôi còn chưa dùng hết mà mấy người đã ngã xuống hết rồi, sức chịu đựng cũng kém quá.”
Chu Càn Khôn chân mềm nhũn xém chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Tiền Giai Ninh. Anh ta cũng đã bày ra hết bốn chiêu thức cơ bản, mà sao từ khi nào mấy chiêu thức cơ bản này lại chẳng đáng tiền chút nào vậy.
Tiền Giai Ninh thấy Chu Càn Khôn cứ lề mà lề mề không dám đi, cô bèn đưa chân đá một cước vào cục đá nhỏ, vừa vặn văng trúng vào giữa trán của Chu Càn Khôn: “Nhanh lên đi, đừng để tôi chờ quá lâu, lát nữa tôi còn phải về mở cửa bán hàng nữa.”
Chu Càn Khôn trơ mắt nhìn viên đá nhỏ rơi từ giữa trán mình xuống, bị dọa sợ đến quay đầu chạy ngược về. Anh ta chạy một hơi ra khỏi ngõ cụt, kinh hãi đẩy cánh cửa kiếng của quán cơm Mỹ Vị ra: “Anh Hổ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play