“Ông Tang ơi, nhà ông có khách!” Mao Kiển hét lớn.
Tang Mặc vội vàng lau nước mắt, bước nhanh lên phía trước, đỡ lấy bó cỏ trên lưng ông lão. Ông Tang từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén ngày nào giờ đã trở nên đục ngầu, trên mặt xuất hiện nhiều đốm đồi mồi, khiến Tang Mặc nhìn thấy thì vô cùng đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng anh, ông nội như ngọn núi cao lớn, kiên cường, cho dù là gió giông bão tố cũng không thể quật ngã. Nhưng ông nội hiện giờ lại trở thành một ông lão còng lưng, không còn oai phong và khí thế như xưa.
“Ông nội, cháu là Hắc Đản!”
Tang Mặc nghẹn ngào, mắt lại mờ đi.
Ánh mắt của ông lão tập trung, nhìn kỹ Tang Mặc trước mặt. Khi họ chia tay, đứa trẻ này mới mười lăm tuổi, vẫn còn non nớt, bây giờ anh đã trưởng thành thành một chàng trai rắn rỏi.
“Hắc Đản cao lớn rồi!”
Ông lão đưa bàn tay gầy guộc ra, vuốt ve khuôn mặt Tang Mặc, nước mắt giàn giụa. Bảy năm qua, dù khổ cực thế nào ông ấy cũng không sợ, nhưng ông ấy sợ nhất là tin tức của đứa cháu trai bặt vô âm tín.
Một đứa trẻ mười lăm tuổi, một mình lang bạt. Ông ấy lo lắng từng ngày, chỉ sợ nghe tin không tốt. May mắn là bảy năm không có tin tức, cũng coi như tin tốt, ít nhất ông ấy còn có một tia hy vọng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT