Tang Mặc đi theo cậu bé, dọc đường đi còn nói chuyện phiếm vài câu, vì vậy đã biết không ít chuyện. Cậu bé được gọi là Mao Kiển, Kiển là ngôn ngữ địa phương của tỉnh Chiết Giang, mọi đứa trẻ đều được gọi là Kiển.
Mao Kiển đưa anh tới chân núi, sau đó chỉ vào phía trên rồi nói: “Ông Tang ở trong căn nhà tranh phía trên, ở cùng với trâu, còn phải cắt cỏ.”
Trong lòng Tang Mặc thả lỏng một chút, ở nông thôn thả trâu cắt cỏ là việc nhẹ nhất, xem ra đội trưởng bên này vẫn để ý đến ông nội. Anh dựng xe đạp, cõng sọt lên vai, nghĩ đến rất nhanh thôi là có thể nhìn thấy ông nội nên trái tim anh lập tức nhảy nhót lên.
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Mao Kiển làm tim Tang Mặc lập tức treo lên.
“Thân thể ông Tang không tốt, hay ho khan, cha em nói là do đói, em đem trứng gà cho ông Tang ăn mà ông không chịu ăn.”
Mao Kiển còn nhỏ tuổi đã thở dài, rất sầu rĩ. Cậu là độc đinh trong nhà, mỗi ngày bà nội đều sẽ nấu một quả trứng gà cho cậu được ăn riêng. Cậu không nỡ ăn mà để lại bồi bổ thân thể cho ông Tang, nhưng ông Tang không chịu ăn, còn nói bản thân là mặt trời sắp lặn ở phía Tây rồi, ăn cũng vô dụng, cậu là mặt trời mọc ở phía đông, là hy vọng của quốc gia nên phải ăn nhiều mới có thể lớn lên chắc nịch.
Mao Kiển nghe cũng không hiểu những lời này, cậu chỉ lo lắng, sợ ông Tang cũng bị bệnh giống như ông nội, lại không đứng dậy kể chuyện xưa cho cậu nghe được nữa.
Trong lòng Tang Mặc căng thẳng, thân thể ông nội lại không khỏe như vậy. Anh thấy may mắn vì mình đã tìm được ông nội rồi, cách nhau gần như vậy thì ngày sau có thể thường xuyên đến đây chăm sóc cho ông.
Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Mao Kiển, lấy một cái bánh bao thịt từ sọt ra rồi đưa cho đứa nhỏ này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play