Sau một ngày xúc phân vất vả, cả người đều hôi hám, sau giờ tan tầm các thanh niên trí thức đều đun nước tắm rửa. Phương Đường cũng tắm nước nóng, mang quần áo ra sông giặt, tiện thể câu vài con cá.
Phương Đường cầm chày đập đập quần áo, tiện hỏi hệ thống về độ thân mật. Cô nghĩ rằng sau khi xác định quan hệ với Tang Mặc, nhiệm vụ chinh phục ‘boss lớn’ này hẳn là đã hoàn thành rồi chứ?
“Chưa đâu, độ thân mật là 68, ký chủ phải tiếp tục cố gắng!”
“Sao mới chỉ có 68, chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, còn... còn hôn nhau nữa...”
Phương Đường xấu hổ đỏ bừng mặt, chuyện này chỉ nghĩ trong lòng thôi cũng đã thấy ngượng ngùng rồi. Cô không hiểu nổi, tại sao độ thân mật mới chỉ là 68, rốt cuộc phải thế nào mới xem như chinh phục thành công?
“Độ thân mật đạt 100 điểm là thành công.” Hệ thống giải thích.
“Vậy làm thế nào mới đạt được 100 điểm?”
“Thân mật hơn nữa, ví dụ như những việc có thể làm giữa vợ chồng.”
Hệ thống lấy ví dụ, còn thầm khinh thường Phương Đường, ngay cả chuyện cá nước thân mật cũng không biết, làm sao có thể xem như chinh phục thành công?
Mặt Phương Đường càng đỏ hơn, cô nghe hiểu rồi, hệ thống này thật quá cợt nhả.
Chuyện đó phải sau khi kết hôn mới có thể làm. Bây giờ họ mới xác định quan hệ, muốn kết hôn còn phải chờ một thời gian nữa.
Phương Đường lơ đễnh một chút, suýt nữa để chiếc váy trên tay trôi mất. May là cô phản ứng kịp thời, vội vàng nhặt váy lên và tiếp tục đập. Chuyện kết hôn cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Buổi tối vẫn ăn cơm ở nhà hai ông lão. Phương Đường nấu xong thức ăn, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Chuyện cô và Tang Mặc xác định quan hệ vẫn chưa nói với hai ông lão, nhưng những hành động nhỏ giữa hai người lại bị ông cụ Ngô nhìn thấy. Ông ấy lén kéo Tang Mặc sang một bên nói chuyện.
“Cháu và Đường nha đầu đã xác định quan hệ rồi à?”
“Vâng ạ.”
Mặt Tang Mặc có hơi đỏ lên, anh thoải mái thừa nhận.
Ông cụ Ngô rất vui mừng, cuối cùng hai đứa trẻ đã thành đôi rồi. Nhưng với tư cách là người bên nhà gái, ông ấy phải nghiêm túc và giữ phong độ.
“Đường nha đầu là cháu gái của ông và ông Phương. Nếu cháu muốn cưới con bé thì cháu phải thể hiện thành ý. Các bước cần thiết không được thiếu một bước nào. Sau khi tìm thấy ông nội của cháu thì hãy dẫn Đường nha đầu đi gặp ông ấy, không được để con bé chịu thiệt, nếu không ông sẽ không tha cho cháu.”
Giọng điệu của ông cụ Ngô rất nghiêm túc, trong số những người nhà họ Tang, chỉ có Tang Mặc và ông cụ Tang mới được ông ấy coi trọng, những người khác không có ai ra gì. Với tính tình mềm mỏng của Đường Đường, chỉ sợ không thể đối phó được với những người đó.
Ông ấy phải đề phòng trước, có Tang Mặc bảo vệ, Đường Đường sẽ không chịu thiệt thòi.
Tang Mặc đáp lại với vẻ rất nghiêm túc, đảm bảo từng câu từng chữ: “Ông yên tâm, cháu sẽ không để ai bắt nạt cô ấy!”
Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ được thì còn đáng là đàn ông sao?
Lúc này ông cụ Ngô mới hài lòng, thằng nhóc Hắc Đản này nói lời giữ lời, cũng có trách nhiệm. Có Tang Mặc bảo vệ, Đường Đường hẳn sẽ không chịu thiệt thòi.
Ông ấy vỗ vai Tang Mặc, cười nói: “Chờ sau này điều kiện tốt hơn, đám cưới của các cháu phải tổ chức long trọng, không được để Đường nha đầu chịu uất ức.”
“Vâng ạ.”
Tang Mặc gật đầu. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, nhất định phải cho Đường Đường một đám cưới hoành tráng. Những thứ người khác có, vợ anh phải có. Những thứ người khác không có, vợ anh cũng phải có.
Sau khi ăn cơm xong, Tang Mặc rửa bát, hai người xuống núi trở về ký túc xá, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, soi sáng con đường núi. Trên núi rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió chỉ có tiếng bước chân của họ.
“Ở đây có một cái hố.”
Tang Mặc nắm lấy tay Phương Đường, nếu không cô gái này sẽ ngã xuống hố.
Được bàn tay to nóng bỏng nắm chặt, tim Phương Đường đập đến mức bồn chồn không yên. Cô đỏ mặt lén ngắm nhìn Tang Mặc, cao lớn chắc nịch tựa như ngọn núi, cô lập tức cảm thấy an tâm.
Giống như cho dù có chuyện gì kinh khủng xảy ra, chỉ cần có người đàn ông này ở đây, mọi chuyện đều sẽ ổn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Tang Mặc vang lên bên tai. Anh cách cô rất gần, khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Phương Đường giật mình ngẩng đầu lên, má đụng phải thứ mềm mại ấm áp, là khuôn mặt của Tang Mặc. Anh cúi người nhìn cô, khóe miệng còn vương ý cười.
“Không... nghĩ gì cả, em đang đi mà.”
Phương Đường đỏ mặt lắc đầu, không muốn thừa nhận là mình đang nghĩ về anh. Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, hóa ra Tang Mặc cười lên thật đẹp. May mà ngày thường anh đều lạnh lùng, nếu không cười quyến rũ như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái lao vào.
“Không nghĩ về anh sao?”
“Hả?”
Phương Đường giật mình, rất nghi ngờ đây là câu hỏi do Tang Mặc hỏi ra, người đàn ông lạnh lùng này lại có thể nói ra câu này sao?
Đây là anh đang tán tỉnh cô sao?