Có mấy người thanh niên trí thức nam không tự chủ được mà nhìn Phương Đường. Dù cô mặc quần áo dày nhưng đường cong rõ ràng, trước cao sau cong. Chỉ cần nhìn dáng cô thôi cũng khiến trong lòng xao động. Tên nhóc Tang Mặc đó thật sự là may mắn.

Phương Đường tức giận đỏ bừng mặt. Nếu Bạch An Kỳ không muốn làm người thì đừng trách cô không nể tình.

Tang Mặc khẽ nhíu mày, đang định đi đến nói vài câu, nhưng Phương Đường nhìn anh khẽ lắc đầu. Cuộc chiến giữa những người phụ nữ không cần đàn ông xen vào. Bản thân cô có thể tự giải quyết được.

Nhìn thấy Phương Đường không nói gì, Bạch An Kỳ đắc ý hừ một tiếng, kiêu căng ngạo mạn rời đi. Rất nhanh sau đó, cô ta đã xách một chiếc thùng không trở về. Khi đi ngang qua Phương Đường còn cố ý hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường cô.

Đột nhiên Phương Đường xoay người, giơ cao cái xẻng đang cầm trong tay lên và hung hăng trừng mắt nhìn Bạch An Kỳ. Bạch An Kỳ nghĩ rằng cô muốn đánh người, sợ hãi hét lên, cơ thể theo bản năng ngã về phía sau.

Sau đó, cô ta vùng vẫy trong không khí, mất trọng tâm và ngã thẳng vào đống phân.

Bạch An Kỳ không ngừng giãy giụa ở trong đống phân. Cô ta càng giãy giụa thì phân càng dính lên người nhiều. Trên đầu, trên quần áo đều là phân khiến cho tất cả những người khác đều cách xa. Không ai muốn bị liên lụy và bị dính phân lên người.

Phương Đường cũng đã đi xa, vừa đi vừa nói: “Cô đi kiểu gì mà giống như ma vậy? Không phát ra chút âm thanh nào cả. Vừa rồi tôi chỉ đang xúc phân, làm sao cô phải sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ tôi có thể xúc được cô sao? Bây giờ thì tốt rồi. Cô ngã một cái như chó ăn phân, có thể tiết kiệm được một chút cơm tối.”

Bạch An Kỳ vẫn đang giãy giụa trong đống phân nghe thấy những lời này thì tức giận mở miệng, muốn mắng vài câu. Nhưng sau đó, có một thứ đáng ngờ thật sự chui vào trong miệng cô ta. Hương vị vô cùng đặc biệt khiến cả đời cô ta cũng không thể quên được.

“Ọe……”

Bạch An Kỳ sửng sốt trong ba giây, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại và nhổ thứ đó trong miệng ra. Cô ta liên tục nôn mửa, chật vật vô cùng.

Phương Đường vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa. Chầu này đủ cho Bạch An Kỳ cảm nhận được một tháng. Cô ta thật sự cho rằng cô dễ bị bắt nạt sao.

“Là cô cố ý phải không, Phương Đường. Đồ khốn này, tôi sẽ đánh chết cô!”

Bạch An Kỳ nôn hết mọi thứ trong bụng ra, nổi giận đùng đùng muốn tìm Phương Đường để tính sổ.

Phương Đường vô cùng chân thành nói: “Là do tôi không cẩn thận. Ai bảo cô đi đường không phát ra tiếng động chứ, lại còn đi ngay sau lưng tôi. Thật sự xin lỗi nhé. Thật ra cũng không có gì, phân là thứ rất tốt. Không phải cây trồng cũng như hoa màu đều phụ thuộc vào bón phân sao? Hơn nữa, đó cũng là thứ được lấy ra từ bụng của cô nên không cần phải ghét bỏ!”

Cô không nói thì không sao nhưng khi cô vừa nói những lời này khiến cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Trong bụng cồn cào, cơm trưa ở trong bụng giống như muốn trào ra ngoài.

Bạch An Kỳ lại tiếp tục nôn mửa nhưng chỉ nôn ra toàn nước trong, trong bụng của cô ta không còn thứ gì. Sau khi nôn xong, cô ta lại tiếp tục tìm Phương Đường để tính sổ, nhưng cô ta chưa kịp nói chuyện thì Phương Đường lại tiếp tục nói: “Cô sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ? Tôi cũng đã nói xin lỗi rồi mà.”

Những lời cô ta đã nói trước đó, cô sẽ trả lại nguyên vẹn. Bạch An Kỳ nghiến răng nghiến lợi, không thể thốt ra được lời nào. Cô ta tức giận đến mức suýt nữa hộc máu và muốn tát chết Phương Đường.

“Không phải làm việc nữa à? Nếu kéo dài công việc thì sẽ bị trừ nửa điểm công!”

Đội trưởng Hoàng đi đến, không nói nhiều lời lập tức dạy dỗ một trận. Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đi làm việc. Bạch An Kỳ bướng bỉnh đứng ở đó, cả người nhếch nhác.

“Bạch An Kỳ. Trên đỉnh đầu cô có mấy con giòi. Nếu cô không đi tắm thì chúng lập tức sẽ chui vào miệng cô!”

Phương Đường tốt bụng nhắc nhở. Thật ra không có con giòi nào, đó đều chỉ là phân khô, phân ướt mới có.

Sắc mặt Bạch An Kỳ thay đổi nhanh chóng. Trong đầu cô ta lập tức xuất hiện mấy con sâu trắng trẻo mập mạp, từng con một nối tiếp nhau. Thậm chí cô ta còn liên tưởng hình ảnh chúng nổ tung trong miệng cô.

“Ọe……”

Bạch An Kỳ nôn khan mấy lần, chạy nhanh như gió về ký túc xá. Cô ta muốn nấu nước tắm rửa, tắm mười tám lần.

Đội trưởng Hoàng không hề do dự ghi điểm 0 cho Bạch An Kỳ vào sổ chấm điểm công. Sau đó ông ta nhìn Phương Đường, quát: “Làm việc chăm chỉ vào!”

“Vâng!”

Phương Đường vô cùng ngoan ngoãn, và cười ngọt ngào. Đội trưởng Hoàng tức giận trừng mắt nhìn, chắp tay sau lưng rời đi. Trong lòng ông ta thầm nghĩ da mặt cô gái này thật dày, mắng cô mà cô còn cười như vậy. Thật là không tim không phổi.

Nhưng mà kỹ năng câu cá này cũng thật tốt. Mỗi ngày đều có thể câu được cá. Người dân trong làng đều vô cùng ngạc nhiên vì họ không câu được con cá nào. Thật sự là kỳ quái.

Trong số những người câu cá cũng bao gồm cả đội trưởng Hoàng. Ông ta còn đi câu ba lần, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ nhưng cuối cùng lại không có gì. Lúc này, đội trưởng Hoàng mới cúi đầu trước Phương Đường.

Tang Mặc khẽ nhếch miệng cười mà tiếp tục làm việc. Anh thật sự rất vui mừng vì người yêu của mình không phải là quả hồng mềm. Bất kể như thế nào, người tốt thì cũng sẽ bị bắt nạt. Làm người không thể quá dễ nói chuyện, tính tình của Phương Đường như vậy cũng thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play