Phương Đường lơ là một chút, liền va vào vòng tay rộng lớn ấm áp, lại bị anh ôm chầm lấy. Tang Mặc ôm chặt lấy cô, trong mắt toàn là ý cười, cô thật sự rất ngốc nghếch, đến đi đường cũng không biết.
“Sao em ngốc nghếch vậy chứ...”
Tang Mặc khẽ thở dài, nụ hôn lướt nhẹ trên môi Phương Đường. Trước khi cô kịp phản ứng, đã bị anh chiếm lấy đôi môi.
Trăng lấp ló sau màn mây, e ấp như đang trốn tránh cảnh tượng lãng mạn trước mắt. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Cỏ cây rung rinh, muông thú tò mò ló đầu ra, ngắm nhìn cảnh tượng hai con người đang say đắm trong tình yêu.
Nếu ếch biết nói thì nó hẳn sẽ thốt lên: “Ồ, hóa ra con người cũng hôn nhau để thể hiện tình cảm, giống như ếch chúng ta vậy!”
Phương Đường bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, vô lực dựa vào người Tống Mặc, chân cũng mềm nhũn.
Sau khi hôn Phương Đường đến thỏa mãn, cuối cùng Tang Mặc cũng buông tha cô. Nhìn cô gái trong lòng mình với đôi mắt mơ màng, đôi môi sưng đỏ, tất cả đều do anh tạo ra, Tang Mặc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh rất muốn tiếp tục hôn cô.
Chỉ có điều anh đã kiềm chế lại. Nếu còn tiếp tục, anh sợ mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân. Hiện tại họ chỉ mới là người yêu, có một số việc không thể làm xằng bậy.
Lần này, không cần Phương Đường lên tiếng, Tang Mặc đã chủ động cúi người xuống. Phương Đường khẽ kêu hừ một tiếng, nhảy lên lưng anh, coi như anh đã biết điều.
Bóng của hai người dưới ánh trăng kéo dài, quấn quýt lấy nhau. Phương Đường nằm im trên lưng Tang Mặc, cảm thấy nhàm chán, bèn cắn nhẹ vào tai anh. Ngay lập tức, cô cảm nhận được cơ thể Tang Mặc cứng đờ. Sau một lúc, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu còn cắn anh thêm lần nữa, anh sẽ...”
Phương Đường sợ hãi, không dám cử động, ngoan ngoãn nằm im trên lưng anh. Vừa rồi Tang Mặc thật đáng sợ, anh thật sự sẽ làm như vậy sao?
Hệ thống im lặng rất lâu bỗng dưng lên tiếng: “Tuyên bố nhiệm vụ: Cắn tai ‘boss lớn’ một lần, hoàn thành trong vòng ba phút!”
Phương Đường tức giận nghiến răng, cãi nhau với hệ thống: “Mi không nghe Tang Mặc nói à, nếu còn cắn thêm lần nữa sẽ...”
“Vậy thì càng tốt, độ thân mật chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể!” Hệ thống vô cùng mong chờ.
“Đồ lưu manh!”
Phương Đường thẹn thùng đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Cô và Tang Mặc còn chưa kết hôn, làm sao có thể làm chuyện đó được, nhưng hệ thống nói cũng có lý, độ thân mật có thể tăng lên rất nhiều.
“Còn một phút nữa!” Hệ thống nhắc nhở.
Phương Đường giật mình, không suy nghĩ gì nhiều liền cắn vào tai anh. Nhưng lần này cô đổi tai, không thể chỉ cắn một tai mãi được.
Tang Mặc vừa mới bình tĩnh lại, tiếp tục xuống núi thì tai lại bị cắn. Trái tim vừa mới bình ổn lại trong nháy mắt liền sôi trào, còn có một thứ cảm giác kỳ lạ gào thét trong lòng, kích thích anh phải làm gì đó.
Yêu tinh nhỏ mê người này, lá gan càng ngày càng lớn!
Tang Mặc thả người trên lưng xuống, không nói hai lời liền giữ lấy cô rồi hôn, lời hay không nghe, vậy chỉ có thể dùng hành động để trừng phạt.
Làm Phương Đường ngay tại chỗ là không thể, có những chuyện chỉ có thể làm sau khi kết hôn, bằng không chắc chắn hai ông lão kia sẽ giết anh. Nhưng trừng phạt cũng không thể thiếu, bằng không sau này yêu tinh nhỏ nàysẽ càng ngày càng quá đáng.
Mặt trăng một lần nữa mắc cỡ trốn vào trong mây, rất lâu không dám ló ra. Phương Đường lần này hoàn toàn bị hôn đến ngất xỉu, lúc này cô mới biết, trước đây Tang Mặc đã nương tay, không thực sự dùng sức.
Phổi tốt như vậy, sao không đi làm thợ lặn nhỉ?
Phương Đường vô lực dựa vào lòng Tang Mặc, thầm oán giận. Cô không cần soi gương cũng biết chắc chắn là môi đã sưng lên, người khác nhìn thấy sẽ xấu hổ chết mất.
“Môi sưng rồi.” Phương Đường nhỏ giọng oán trách.
Tang Mặc cúi đầu nhìn, quả nhiên môi cô càng sưng hơn lúc nãy, đỏ bừng bừng như trái anh đào chín mọng, khiến anh còn muốn hôn thêm vài cái nữa. Anh đưa tay khẽ vuốt ve, còn nói: “Không cho cắn mà cứ cắn.”
Cứ như vậy, anh mới miễn cưỡng giải tỏa cơn khát, quay về còn phải tắm nước lạnh.
Phương Đường bất lực trừng mắt, keo kiệt chết đi được, tai cũng không cho cắn. Tang Mặc rung động trong lòng, anh thật muốn xử lý yêu tinh nhỏ này ngay tại chỗ, mới xác định quan hệ mà anh đã không kiềm chế được.
Bây giờ anh có hơi hiểu được Ngô Vương Phù Sai. Trước đây anh cảm thấy người này vô năng quá, bị phụ nữ mê hoặc đến nỗi mất hồn mất vía, ngay cả nước cũng mất. Anh nghĩ nếu Tây Thi đẹp như Phương Đường, có lẽ anh sẽ không hơn Phù Sai là bao.
“Sau này không được cắn tai nữa.”
Tang Mặc cảnh cáo yêu tinh nhỏ, Phương Đường tinh nghịch hỏi: “Vậy lúc nào mới được cắn?”
“Đợi đến khi anh thông báo!”
Tang Mặc mất nửa ngày mới nói ra được một câu, thấy Phương Đường còn muốn hỏi, anh tức giận bịt miệng yêu tinh này lại, trở tay hất ra sau lưng, không cho cô nói nữa, tránh cho cô lại dụ dỗ anh.