Phương Đường về đây rồi nhanh chóng phải đi lên thị trấn để bắt xe lửa nên đi sớm một chút. Cô đưa phong bao lì xì cho mấy đứa nhỏ. Mỗi đứa được hai tệ, tất cả có năm đứa trẻ con.
Mọi người trong gia đình chú ba đều không lấy, Phương Đường kéo Tang Mặc rời đi. Hiện tại cô vẫn còn thừa tiền, trước đây hai vợ chồng chú ba đã chăm sóc cô với bà nội rất tốt. Một chút phong bao lì xì này không đáng là bao, hơn nữa nhà cũ của cô vẫn còn ở chỗ này. Nếu không có ai trong làng ở thì vẫn cần có người trông coi.
Nếu không những người khác trong làng lại có ác ý. Có chú ba phụ trách thì những người đó không dám làm bậy.
Thím ba cầm theo một bao tải đuổi theo, bên trong là các loại rau khô mà bà ấy đã phơi và cả thịt xông khói. Bà ấy muốn đưa cho Phương Đường mang đi ăn, nhưng họ đã đi xa. Phương Đường còn quay đầu lại vẫy tay với bà ấy.
“Nếu không chịu được ăn uống ở bên ngoài thì lập tức về nhà nhé!” Thím ba không khỏi vẫy tay.
“Được!”
Phương Đường đáp lại, nước mắt lại tuôn rơi. Cha mẹ cũng chưa bao giờ nói với cô những lời như thế này, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân là người không có cội nguồn. Bây giờ cô mới hiểu được rằng cô vẫn luôn có cội nguồn. Ngôi làng này chính là cội nguồn của cô.
Lại ngồi xe lửa năm tiếng, khi đến thị trấn thì trời đã tối. Hai người lại tìm nhà khách, sáng sớm hôm sau hai người trở về đại đội Núi Đầu Trâu. Đội trưởng Hoàng cũng không nhiều lời mà trực tiếp sắp xếp công việc.
Ngày hôm nay là ngày đi nhặt phân. Ngoài đồng, lúa đang lớn lên xanh mượt nên phải bón thêm phân. Công việc này vừa bẩn lại vừa mệt, nhất là mùi hôi thối đó khiến cho mấy người thanh niên trí thức đều không chịu nổi. Thậm chí có mấy người còn nôn ra.
Bạch An Kỳ là người cường điệu nhất. Buổi sáng đã nôn ra một lần, cơm sáng đều nôn ra hết. Nhưng đội trưởng Hoàng là người rất là nguyên tắc, cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, buổi chiều vẫn sắp xếp cho Bạch An Kỳ đi nhặt phân như bình thường. Trương Vệ Hồng với Văn Tĩnh cũng giống như vậy, cũng không thể tránh khỏi được.
Chỉ có Triệu Vỹ Kiệt bị thương nên vẫn nghỉ ngơi ở trong ký túc xá nên tránh thoát được một kiếp.
Phân được ủ vào mùa đông, gồm có phân trâu, phân lợn, cũng có cả phân người, đủ thứ trộn lẫn vào với nhau. Không chỉ riêng thanh niên trí thức nữ mà ngay cả thanh niên trí thức nam cũng không chịu nổi. Họ đều làm việc với khuôn mặt xanh mét.
Sắc mặt của Tang Mặc không đổi. Anh còn làm việc tốt hơn cả người trong làng, cũng không sợ bẩn. Đội trưởng Hoàng nhìn thấy điều này, âm thầm gật đầu. Kiểu người co được giãn được như tên nhóc Tang Mặc sau này chắc chắn sẽ có tương lai.
Phương Đường thay ủng đi mưa và đi xúc phân. Đội trưởng Hoàng có lòng chăm sóc cô nên sắp xếp cho cô xúc phân khô, tốt hơn nhiều so với phân lỏng. Bạch An Kỳ thì không may mắn như vậy. Cô ta bị sắp xếp đi xúc phân lỏng khiến cho cô ta vô cùng ghê tởm, nôn ra cả nước.
Cô vừa xúc phân vừa nói chuyện với hệ thống: “Không phải mi nói ta được khen thưởng tung tích của ông nội Tang Mặc sao? Sao đến bây giờ cũng chưa tin tức gì.”
“Cô vội cái gì? Đã có rồi.” Hệ thống chậm chạp trả lời.
“Có đâu? Mi đừng có mà lừa ta!”
“Ba ngày sau sẽ lập tức có địa chỉ chính xác!” Hệ thống nói xong lập tức bỏ chạy. Dù không ngửi thấy mùi hôi thối, nhưng nhìn thấy nhiều phân như vậy thì nó vẫn có bóng ma tâm lý.
Phương Đường mím môi. Hệ thống chắc chắn sẽ không lừa cô. Ba ngày nữa cô sẽ kiểm tra.
Phía sau có một lực lớn đâm mạnh vào người cô. Toàn thân Phương Đường lảo đảo ngã về phía trước, suýt chút nữa rơi vào đống phân. Nếu cô thật sự ngã vào đó thì thật sự chẳng khác nào chó ăn phân.
May mắn cơ thể cô nhanh nhẹn bước lên phía trước, và còn quay đầu lại nhìn thấy cô ta đang nhìn cô với ánh mắt khiêu khích nên cảm thấy rất tức giận. Chắc chắn vừa rồi là do con khốn này đẩy cô.
“Cô đứng lại. Tại sao cô lại cố ý đẩy tôi?”
Phương Đường bước lên phía trước chặn lại, vô cùng tức giận, hỏi.
“Tôi không cẩn thận thôi. Rất xin lỗi nhé!”
Bạch An Kỳ xin lỗi không có chút thành ý nào, Phương Đường càng tức giận hơn. Rõ ràng là con khốn này cố ý, cũng không biết dây thần kinh nào phát tác.
Thật ra vừa rồi khi Bạch An Kỳ đi nhặt phân ngang qua đúng lúc nhìn thấy Kim Thiên Ba đang lén lút nhìn Phương Đường. Dù cô ta với Kim Thiên Ba vẫn chưa xác định quan hệ nhưng trong mắt của nhóm thanh niên trí thức, bọn họ đã là một đôi. Bạch An Kỳ viết thư cho cha mẹ thì đều nhắc đến Kim Thiên Ba.
Nhưng Bạch An Kỳ cũng không thật sự ngu ngốc. Cô ta cũng biết rõ Kim Thiên Ba có tâm địa gian xảo. Đàn ông mà, tiêu chút tiền thì cũng rất bình thường. Mẹ cô ta thường xuyên nói như vậy. Trước kia cha cô ta còn có tình nhân ở bên ngoài nên Bạch An Kỳ có thể chịu được chuyện này.
Điều duy nhất cô ta không thể chịu được đó là Kim Thiên Ba thật sự thích Phương Đường. Có nhiều thanh niên trí thức nữ như vậy mà tại sao anh ta lại thích Phương Đường?
Cho nên, khi Kim Thiên Ba lén lút làm những hành động đó thì Bạch An Kỳ tức giận đến mức không thèm suy nghĩ gì mà lập tức đẩy Phương Đường, muốn cho cô xấu mặt.
Tuy rằng không thành công, nhưng nhìn thấy Phương Đường tức giận như vậy, Bạch An Kỳ cũng cảm thấy rất thoải mái, thái độ càng kiêu ngạo và giễu cợt, nói: “Tôi đã nói xin lỗi rồi. Phương Đường. Cô cũng sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ? Ai bảo mông cô nhô cao như vậy? Chắn hết cả đường đi.”