Thím ba cố ý nói: “Sau này thím phải gọi điện thoại nói với Phương Tử Đông một tiếng, tìm việc làm tạm thời cho con trai thứ ba của thím, Phương Đường nói nhà máy đang tuyển công nhân tạm thời, lương một tháng là mười tám tệ, sau còn có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức nữa.”
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, ở nông thôn không thể tiết kiệm được mười tám tệ, nếu có thể làm công nhân tạm thời trong nhà máy thì có thể tích cóp được rất nhiều tiền.
“Phương Tử Đông có thể đồng ý sao? Ông ta không thích giúp đỡ mà.” Có người nghi ngờ hỏi.
Phương Đường vội vàng nói: “Cha cháu sẵn lòng giúp đỡ, bây giờ đã khác trước rồi, chị cả của cháu sắp gả vào nhà giám đốc của nhà máy, cháu cho mấy người một gợi ý, cha cháu rất sĩ diện, mấy người cứ đi đến văn phòng của cha cháu để nói chuyện này, chỗ đó nhiều người, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.”
Ánh mắt mọi người lại càng sáng hơn, đây là một ý tưởng hay, Phương Tử Đông thật sự muốn giữ thể diện, nếu không đồng ý, bọn họ sẽ gây rối trong văn phòng, để Phương Tử Đông không thể xuống thang được.
“Vẫn là Đường nha đầu tốt, còn tốt hơn cả cha cô.” Có người khen ngợi.
Phương Đường cười ngượng ngùng, chân thành nói: “Cháu ở quê đã mười lăm năm, mọi người đều giúp đỡ cháu, đây là việc cháu nên làm.”
Mọi người cũng cho rằng Phương Đường là một đứa trẻ biết ơn, không quên cội nguồn của mình và tốt hơn cha Phương rất nhiều.
Sau khi những người này đi rồi, Phương Đường và thím ba nhìn nhau mỉm cười, đây chính là điều họ đã bàn luận trước đó.
“Thím ba, nếu cha con đến gây chuyện thì cứ trách con, dù sao con cũng không định về lại căn nhà đó.” Phương Đường nói.
“Yên tâm, thím không sợ cha con đâu!”
Thím ba khịt mũi, nếu tên khốn Phương Tử Đông đó dám gây sự, bà sẽ tát vào mặt tên khốn đó, sau đó bắt tên khốn đó đến nhận tội trước mộ của bà nội Phương. Phương Đường được bà nội Phương nuôi dưỡng như ngọc quý, không thể để cho tên khốn này chà đạp được.
Ấn tượng của chú ba đối với Tang Mặc ngày càng tốt, chàng trai trẻ này làm việc nhanh nhẹn và có thể làm tốt hơn nhiều nông dân lâu năm.
“Họ của cậu rất hiếm, họ Tang trong chữ Tang Diệp sao?” Chú ba nói chuyện với anh một cách bình thường.
“Dạ, chính là chữ Tang này.”
Tang Mặc vừa cuốc đất vừa trả lời, chú ba suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có nghe nói đến họ này, hai năm trước cũng có một ông lão có họ này, nhìn qua rất cường tráng, giọng nói cũng là người thủ đô.”
“Ông lão đó tên là gì?”
Trong lòng Tang Mặc căng thẳng, anh lo lắng nhìn chú ba, người họ Tang không có nhiều, ông lão họ Tang ở thủ đô có lẽ là ông nội của anh.
Chú ba chợt nghĩ tới một khả năng, lập tức nói: “Gọi là gì thì chú cũng không rõ lắm. Lúc ấy có ba ông cụ bị điều xuống đội sản xuất của chú, trong đó có một người họ Tang. Ông ấy cao lớn, giọng nói rất vang. Ông ấy làm việc cũng rất nhanh nhẹn giống như cháu, chỉ là cơ thể không được khoẻ. Chú có mời bác sĩ đến khám cho ông ấy, bác sĩ nói rằng ông ấy bị suy dinh dưỡng, nhưng không chuyện gì nghiêm trọng cả.”
Tang Mặc kìm nén xúc động. Anh rất chắc chắn ông cụ này chính là ông nội của anh. Ông nội anh thật sự rất giỏi làm nghề nông và ông ấy cũng thường xuyên nói rằng đợi sau này về hưu thì sẽ lập tức về nông thôn trồng trọt. Hiện tại chắc chắn ông nội anh đang phải chịu đói và bị suy dinh dưỡng khiến cho tim anh như bị dao cắt.
“Chú ba. Vậy bây giờ ông cụ đó có còn ở trong làng không?”
“Năm trước ông ấy đã chuyển đi rồi. Cụ thể thì chú cũng không rõ lắm. Như vậy đi, chú sẽ giúp cháu hỏi thăm thử xem.”
Chú ba không hỏi chi tiết nhưng ông ấy đoán được rằng gia thế của Tang Mặc không đơn giản. Ông cụ họ Tang đó vừa gặp là biết không phải người bình thường, phong cách của Tang Mặc cũng không giống như lớn lên trong một gia đình bình thường.
Lúc trước khi ba ông cụ đến đại đội, ông ấy đã hành động theo lương tâm. Nếu có thể quan tâm thì sẽ lập tức quan tâm, chỉ tiếc rằng sau đó họ lại bị chuyển đến nơi khác, ông ấy cũng không biết hiện tại họ như thế nào.
“Cảm ơn chú ba!”
Tang Mặc không nói người đó là ông nội của anh. Hiện tại anh vẫn chưa thể khẳng định được, và hơn nữa anh cũng sợ mang đến phiền phức cho chú ba.
“Cảm ơn cái gì. Đối xử với Phương Đường tốt một chút. Đứa trẻ này rất tốt bụng. Cháu đối xử tốt với con bé thì con bé sẽ càng đối xử với cháu tốt hơn.” Chú ba nói.
“Chú yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc Phương Đường thật tốt.” Tang Mặc cam đoan.
Chú ba mỉm cười và cũng không nói gì nữa. Kiểu lời đảm bảo như thế này, ông ấy không buồn nghe. Lúc trước tên khốn Phương Tử Đông đó cũng hứa hẹn sẽ chăm sóc cho Đường nha đầu, hừ!