Còn ở thành phố, khi cô đang trong kỳ kinh nguyệt, mẹ Phương đã bắt cô giặt quần áo bằng nước lạnh giữa mùa đông, khi cô nói rằng thân thể cô không thoải mái, mẹ Phương sẽ chế nhạo cô tiểu thư nhưng thực chất chỉ là nha hoàn, tâm cao ngất nhưng mạng sống lại mỏng như tờ giấy, những lời nói lạnh lùng ấy rất khó có thể tin được nó được nói ra từ miệng của mẹ mình.
“Ha ha, vậy thím sẽ chờ!”
Thím ba cười vui vẻ, bảo Phương Đường nhóm lửa, còn bà cầm thìa, nấu một bàn đồ ăn.
Khoai tây luộc, rau hẹ xào trứng gà, ốc xào, cá chạch rán, thịt nấu măng, đây đều là những loại rau phổ biến hiện nay, người trong nhà đều đến đông đủ, nhìn thấy Phương Đường thì nhiệt tình chào hỏi.
Phương Đường phát hiện ra rằng cô còn có thêm hai người cháu, một của anh họ và một của em họ. Khi cô được đón đến thành phố, em họ của cô vẫn chưa kết hôn, bây giờ các con của họ đều có mặt.
Ăn cơm xong, nghỉ trưa một lát rồi lại phải đi làm, thím ba ở nhà nói chuyện với Phương Đường, còn Tang Mặc đi làm với nhà của đội trưởng sản xuất. Trong nhà toàn phụ nữ nên anh cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Không lâu sau, một nhóm phụ nữ tới cửa, tất cả đều đến gặp Phương Đường, tiện hỏi thăm chút chuyện, đó cũng chính là điều Phương Đường muốn.
“Có phải cha mẹ của con đã quên quê quán rồi không? Đã nhiều năm như vậy mà không thấy trở về, người trong thôn vào thành phố tìm ông ta, ngay cả một miếng cơm ông ta cũng không mời.” Có người không khách sáo mà nói.
Phương Đường xấu hổ nói: “Thím, thật ra cha con rất muốn về nhưng mẹ con lại không cho, cũng không cho ông ấy tiếp xúc với người cùng quê.”
“Mẹ con là đang xem thường dân quê đúng không?”
Phương Đường tỏ ra khó xử, không nói gì, nhưng ở trong mắt mọi người thì chính là khẳng định mẹ Phương ghét bỏ dân quê, mọi người vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt với mẹ Phương rồi, bây giờ lại càng tệ hơn.
“Cha con cũng vậy, ông ta là một người đàn ông, sao lại còn sợ mẹ con?”
Phương Đường vẫn không nói gì, cô chắc chắn sẽ không nói xấu cha mẹ mình ở bên ngoài, người Trung Quốc có một câu nói rất thấm thía, trên đời cha mẹ có xấu thì vẫn là cha mẹ mình, cho dù cha mẹ có đối xử không tốt với bạn thì cũng là người sinh ra và nuôi dưỡng bạn, nên là con cái phải hiểu được đạo làm con.
Những lời nói nhảm nhí này đã được lưu truyền hàng ngàn năm, được nhiều người coi đó là chân lý, vì thế cô không thể trực tiếp nói với người ngoài rằng cha mẹ cô không tốt, nếu không người khác sẽ chỉ nói cô là người không có lương tâm.
Những người khác không mong đợi Phương Đường sẽ trả lời, họ nói rất nhiều, nói rằng cha Phương bị vợ quản nghiêm quá, không có tương lai, nhưng họ nói rất khó hiểu, dù sao con gái ruột của ông cũng đang nghe.
“Phương Đường, cô đã trở thành một thanh niên trí thức sao? Thật hay giả vậy?” Có người hỏi.
“Thật ạ, đã đi từ đầu năm nay, cũng ở tỉnh Chiết Giang.”
Phương Đường gật đầu và nói tên huyện nơi đóng quân của đại đội Núi Đầu Trâu, vẻ mặt của mọi người trở nên thâm sâu hơn, một người khác hỏi: “Cô là con thứ hai, theo lý mà nói thì phải là chị của cô đi mới đúng chứ, sao cô ta lại không đi?”
Thím ba cười lạnh, lớn tiếng nói: “Phương Tử Đông sao dám, Phương Lan đã gặp mặt đối tượng có điều kiện rất tốt, đó là con trai duy nhất của giám đốc nhà máy, cũng chính là ông chủ trực tiếp của Phương Tử Đông rồi.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ ghen tị, Phương Lan sắp gả vào nhà giám đốc nhà máy ư?
Trong mắt người dân nông thôn, giám đốc một nhà máy quốc doanh lớn khá ấn tượng, thậm chí còn ấn tượng hơn cả thị trưởng thị trấn nên họ đều ghen tị với Phương Lan.
Phương Đường gật đầu: “Chị cả của cháu và con trai giám đốc nhà máy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, họ có mối quan hệ rất thân thiết, con trai giám đốc nhà máy rất nghe lời chị cả của cháu và đã hứa sẽ giúp đỡ cha cháu và chuyển em trai cháu lên làm nhân viên chính thức.”
Mọi người càng thêm hâm mộ, làm công nhân bình thường trong nhà máy quốc doanh đã là một công việc vàng, Phương Tử Đông thật may mắn, sinh ra một cô con gái có triển vọng như vậy, khó trách không đành lòng đưa cô ta về quê.
Tuy nhiên, họ cũng không thể nghĩ ra, rõ ràng là Phương Đường xinh đẹp hơn, tướng mạo cũng tương tự Phương Lan, mắt nhìn của con trai giám đốc nhà máy có chút không được tốt nhỉ, sao anh ta có thể thích một người bình thường hơn là một người đẹp chứ?