Đội trưởng sản xuất nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hài lòng gật đầu, chàng trai trẻ khá đẹp trai, ánh mắt ngay thẳng, hoàn toàn xứng đôi với Phương Đường.
“Đường nha đầu về rồi đấy à? Ô trời, đứa nhỏ này đã bao nhiêu năm không về rồi? Để thím xem xem.”
Một người phụ nữ trung niên bưng một giỏ rau đi vào, nhìn thấy Phương Đường, bà vui mừng khôn xiết, kéo cô lại thân thiết nói chuyện.
“Càng ngày càng đẹp ra, sống trong thành quả là tốt hơn.” Thím ba rất vui mừng, nghĩ rằng ở nhà Phương Đường cũng không chịu ấm ức gì.
“Thím ba, con không có ở thành phố, con về quê làm thanh niên trí thức.”
“Con trở thành thanh niên trí thức à? Chuyện xảy ra khi nào?” Thím ba lo lắng hỏi, trước khi bà nội Phương qua đời, người mà bà ấy không yên lòng nhất chính là cháu gái của mình, bà ấy lo lắng con trai sẽ đối xử với cháu gái bà ấy không tốt, lúc đó bà còn an ủi bà ấy, bảo đó là cha mẹ đã sinh ra cô, sao có thể đối xử không tốt với cô được.
Sau đó Phương Đường kể lại câu chuyện về khởi đầu của cô khi còn là một thanh niên trí thức, không giấu giếm điều gì, cô sẽ không bao giờ minh oan cho cha mẹ mình như trước nữa.
Sắc mặt thím ba tối sầm lại, nhưng bà cũng không hề tỏ ra tức giận trước mặt Phương Đường, dù sao thì đó cũng là cha mẹ ruột của cô, nên bà nói xấu thì cũng không thích hợp lắm. Bà nhìn Tang Mặc rồi đánh giá, ánh mắt thưởng thức, nhìn anh rất đẹp trai, khắp làng trên xóm dưới cũng không thể tìm được một người đẹp trai như anh.
“Anh ấy là bạn đời của con, cũng là một thanh niên trí thức về nông thôn giống con, anh ấy là người đến từ thủ đô.” Phương Đường thoải mái hào phóng giới thiệu.
“Thủ đô là nơi tốt, hai đứa ngồi xuống đi, để thím đi nấu cơm, ông Phương, mau ra nói chuyện với Tang Mặc đi.”
Thím ba kéo Phương Đường vào phòng bếp, nhờ cô nhóm lửa giúp, thật ra là bà muốn hỏi một số chuyện riêng tư.
Phương Đường cũng không giấu giếm điều gì, cô kể mọi chuyện về kế hoạch bán cô để kiếm lời của cha mẹ cô, thậm chí còn cố tình phóng đại nó lên.
“Con trai giám đốc nhà máy là một tên lưu manh, anh ta không chỉ xấu xí mà còn có quan hệ không đúng mực với nhiều người phụ nữ khác, cha mẹ con biết điều đó, chị cả con cũng biết, nhưng chị ấy lại khuyên con nên hiểu chuyện, không được ích kỷ.” Mắt Phương Đường ửng hồng, nói.
“Quá đáng, sao nó không tự mình gả qua nhà đó đi? Ngay từ đầu thím đã không thích đứa con gái lớn này rồi, vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt gì, làm bộ làm tịch, dối trá gian xảo, bụng dạ độc ác.”
Thím ba tức muốn điên lên, bà không sinh được con gái, lại có quan hệ tốt với bà của Phương Đường, nên trong lòng bà cũng coi Phương Đường giống như con gái ruột của mình vậy, lúc trước nếu không phải là cha của Phương Đường đón Phương Đường về thành phố thì bà cũng muốn nuôi Phương Đường.
Bà còn tưởng rằng cha Phương đón Phương Đường về là vì lương tâm của một người cha, nhưng không nghĩ tới là ông ta lại muốn bán con gái mình, đúng là không bằng cả thứ súc sinh, heo chó cũng không bằng, sao ông trời không đánh chết tên khốn này đi?
“Cậu thanh niên Tang Mặc đó nhìn khá được, nhà cậu ta đang làm gì?”
“Cha mẹ anh ấy đều là liệt sĩ, anh ấy mới ra đời không lâu thì cha mẹ anh ấy mất, sau đó anh ấy được ông nội nuôi dưỡng, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện nên anh ấy rời đi từ năm mười lăm tuổi, không biết bây giờ ông nội đang ở đâu.” Phương Đường không giấu giếm.
Thím ba nhăn mày, gia cảnh nhà này nghe có vẻ phiền phức, nhưng bà rất tôn trọng liệt sĩ, có cha mẹ như vậy, chắc chắn Tang Mặc cũng không kém.
“Con gái, con và cậu ta ở bên nhau, thì con phải sẵn sàng chịu đựng gian khổ, thế giới bây giờ… Ôi!”
“Con không sợ, Tang Mặc thật sự rất tốt, anh ấy còn là người đã cứu con nữa.”
Phương Đường lại kể về âm mưu xấu xa của Triệu Vỹ Kiệt đối với cô và việc Tang Mặc đã ra tay cứu cô như thế nào, thím ba tức giận đến mức khuôn mặt xanh mét, cái thứ khốn nạn không bằng súc sinh này, vậy mà cha Phương còn muốn ép con gái mình nhảy vào hố lửa đó.
“Được lắm con gái, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!”
Thím ba ôm Phương Đường giống như khi còn nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, lòng bàn tay rộng rãi thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Vâng, con cũng cảm thấy chuyện rồi sẽ tốt lên thôi. Thím ba, sau này con sẽ hiếu thảo với thím, chăm sóc cho thím khi thím về già.” Phương Đường hứa hẹn.
Ở trong lòng cô thì thím ba còn giống như mẹ ruột của cô hơn là mẹ Phương, khi cô có kinh lần đầu tiên, chính là thím ba đã dạy cô về những điều đó, làm cho cô một chiếc đai kinh nguyệt, dạy cô cách sử dụng và dặn cô không nên đụng vào nước lã.